Gọi Hồn

Chương 73: Sân khấu của hai người



Đường Phi Yến dây dưa không dứt, từng bước ép lại gần: “Dù sao thì các anh cũng thiếu tôi một ân huệ lớn, thôi thì anh cứ đứng mũi chịu sào để tôi đánh một trận, xem như là thu ít lời lãi rồi nói tiếp.”

“Tôi nói này, đàn bà con gái các cô sao lại không nói lý lẽ như vậy?” Tôi bắt đầu nóng máu rồi đấy, cũng không thèm giữ mồm giữ miệng nữa gào lên.

“Cái gì? Anh gọi tôi là gì cơ? Tôi không để yên cho anh đâu!” Lời vừa nói xong, Đường Phi Yến dơ tay vụt qua trước mắt tôi…

Tôi chỉ cảm thấy như có đôi bướm bay ngang qua trước mắt, ngay sau đó lồng ngực bị một lực gì đó đánh vào khiến cho tôi liên tục lùi về phía sau.

Tôi cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều đang chuyển động, đau âm ỉ, sau đó cổ họng ngòn ngọt, tôi phun ra một ngụm máu.

Không ngờ chiêu thức của con bé này lại lợi hại như vậy, trong nhu có cương, chiêu thức thoạt nhìn mềm mỏng nhưng lại rất tàn nhẫn, sức mạnh như vậy không thể luyện chỉ trong mười mấy hai mươi năm, tuổi tác cô ta không lớn, lẽ nào từ khi còn trong bụng mẹ đã bắt đầu luyện công rồi hay sao?

Tôi dơ tay lau đi vết máu bên khóe miệng, cũng không dám tiếp tục che giấu năng lực, nếu không dốc toàn lực ứng phó nói không chừng cái mạng nhỏ này của tôi sẽ mất trong tay những cô gái này mất thôi.

Nhưng khi tôi vừa bước được hai bước, cơn đau âm ỉ trong cơ thể kia lại biến mất, bụng dưới dường như có một luồng nước ấm không ngừng chữa trị vết thương trong cơ thể, ngay lập tức khiến tôi có cảm giác được thần phật phù hộ độ trì.

Lẽ nào là do nước Thủy Nhục Chi vẫn luôn phát huy tác dụng kì diệu trong cơ thể tôi sao?

Mặc dù trong lòng nảy ra cách lý giải khiến con người ta phấn khởi nhưng động tác trêи tay vẫn không ngừng lại, thi triển mãnh quyền đánh về phía vai trái của Đường Phi Yến.

Đương Phi Yến cũng chẳng phải dạng vừa, bước chân nhẹ nhàng, cơ thể di chuyển linh hoạt như một con bướm hoa, sượt qua nắm đấm của tôi.

Ngay sau đó cô ta vươn ngón tay ra điểm dưới nách tôi, thấy tôi muốn nghiêng người né tránh, vội vàng nhẹ giọng nói: “Đừng cử động, tôi đang cứu anh đấy!”

Con bé này nói điêu cũng không thèm suy nghĩ kịch bản, rõ ràng là dơ tay điểm huyệt dưới nách tôi vẫn đường đường chính chính nói là cứu tôi, tôi tin cô ta mới là lạ đấy.

Người xem dưới đài có thể đều nhìn thấy tôi và Đường Phi Yến mấp máy môi nói chuyện nhưng lại không hề nghe thấy chúng tôi đang nói cái gì, chỉ nghểnh cổ dõi theo động tác tay của hai chúng tôi.



Tôi dừng bước đứng đó, dựa theo võ thức thái cực quyền mà ông Tôn chỉ bảo, cong đầu gối, sau đó nghiêng người theo hai chân, một quyền vừa đánh ra cũng nhanh chóng thu về, chộp lấy cổ tay trắng ngần của Đường Phi Yến.

Mặt Đường Phi Yến biến sắc, ánh mắt lạnh nhạt gặp chuyện gì cũng bình thản của cô ta cuối cùng cũng có sự thay đổi, cô ta không ngờ động tác của tôi lại nhanh nhẹn như vậy, chỉ trong máy mắt mà đã thay đổi chiêu thức tấn công, liền vội vàng trượt cánh tay tránh né, cánh tay còn lại đánh xuống mặt tôi.

Ngay sau đó cô ta cắn chặt môi, hừ lạnh nói: “Sống chết của anh bà đây chẳng thèm quan tâm nữa, nói thật cho anh biết hai chưởng vừa đánh vào ngực anh đã tổn thương đến nội tạng, nếu anh tiếp tục thi triển chiêu thức mạnh thì anh sẽ chảy máu lỗ mũi và miệng.”

Tôi cười lạnh, mở miệng phản bác: “Tình trạng cơ thể của tôi như thế nào tôi biết rõ hơn bất kì ai, không dám nhọc lòng cô cả nhà họ Đường, cô vẫn nên tự lo cho cái thân mình trước đi!” Dứt lời, cơ thể tôi lóe lên, lùi lại hai bước, né khỏi một chưởng cô ta đánh tới trước mặt.

Mà tôi cũng tiếp tục phản kϊƈɦ, học theo bộ dạng vừa xuất chiêu của Đường Phi Yến, ngón tay đâm vào dưới nách cô ta.

“Cái tên vô liêm sỉ nhà anh nhìn đây này.” Đường Phi Yến thu cánh tay lại, cùng lúc hóa giải chiêu thức của tôi thì đá chân, làm cho tôi phải vội vàng lách mình tránh.

Tỉ thí so bì cùng con nhóc trước mặt này, tôi quả thật sắp bị nghẹn chết rồi, đối chiến chính diện với cô ta tôi chỉ có thể giao lưu với hai cánh tay của cô ta, những nơi khác tôi chẳng dám động chân động tay.

Phía sau lưng của phụ nữ rất hợp để ra tay nhưng với thân thủ linh hoạt của Đường Phi Yến, tôi thật sự chẳng có cách nào để luồn lách đi đường vòng ra sau để tấn công phía sau lưng cô ta.

Người con gái Đường Phi Yến này không hổ danh thông minh lạnh lùng, chỉ từ ánh mắt âu sầu đã có thể đoán được suy nghĩ của tôi, khóe miệng cô ta bất chi bất giác nhếch lên cười, trong mắt tôi thì chính là một nụ cười chế giễu.

“Nếu đã như vậy, tôi cũng không khách khí nữa, nhìn xem tôi trị con nhóc con là cô thế nào.”

Lời tôi nói còn chưa hết, Đường Phi Yến đã lại tấn công, nhìn chiêu thức có thể mềm mỏng nhưng lại chứa đựng sức mạnh thâm độc.

Tôi cũng xuất chưởng tung chiêu, nhưng lần này không phải là đón đỡ một chưởng đánh tới này của Đường Phi Yến mà là trong lúc cùng cô ta đánh như không đánh tôi liền hơi chuyển hướng chiêu thức, sau đó dùng cách mượn lực để đánh trả, giữ bàn tay của cô tay xoay ngược lại, dùng chính bàn tay của cô ta đánh vào lồng ngực của cô ta.

Như vậy, cũng không thể nói tôi ăn đậu hũ của con gái nhà người ta được, thử vài lần liên tục mặc dù không thành công nhưng vẫn dọa Đường Phi Yến sợ hãi không ít.



“Sao anh lại biết thái cực quyền? Lẽ nào là ông Tôn gì đó kia dạy anh?” Đường Phi Yến nghi hoặc gặng hỏi.

Tôi giả ngu cười cười, giở giọng chẳng thèm quan tâm hỏi ngược lại: “Thái cực quyền uyên thâm, đã lưu truyền trong nước hai trăm năm rồi, cô không thấy từ các cụ già bảy mươi tám mươi, đến trẻ con bảy tám tuổi trong công viên đều luyện hay sao, ở đâu ra cái quy định tôi không được biết đánh chứ?”

Đường Phi Yến trừng mắt, không phục nói: “Anh đây là đang ngụy biện, những người tập tành để rèn luyện cơ thể khỏe mạnh trong công viên kia có thể đánh đồng với thái cực quyền chân chính hay sao? Anh rõ ràng đang đùa giỡn tôi, hôm nay anh không xong với tôi đâu!”

Dứt lời, cơ thể cô ta chậm lại, không tiếp tục ứng phó với thế tấn công mạnh mẽ của tôi nữa, ngược lại giống như một con bướm nhẹ nhàng, không ngừng xoay quanh tôi.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy một lực mạnh đánh tới từ sau lưng, không cần nhìn cũng biết Đường Phi Yến lại tấn công.

Chân trái của tôi bước sang bên trái một bước, ngay sau đó chân phải chuyển động theo cơ thể, sau khi nhường Đường Phi Yến một chưởng phía sau lưng, cơ thể dồn sức, vai trái đánh mạnh vào Đường Phi Yến.

Mắt thấy xương cốt trêи vai của tôi sắp đụng vào bả vai Đường Phi Yến, không ngờ thân thể cô ta lại cực kì uyển chuyển, chỉ hơi vụt sáng đã tránh thoát đòn công kϊƈɦ mạnh mẽ của tôi.

Ngay sau đó, cô ta nhẹ nhàng nâng bước chân sau đó giẫm mạnh xuống chân tôi.

Tôi vội vàng nhấc chân, tránh né.

Cứ như vậy hai người chúng tôi di chuyển xoay tới xoay lui trêи đài, những người ở gần có thể thấy được tôi và Đường Phi yến đang không ngừng tấn công và tránh né, còn những người đứng xa xa thì chỉ thấy hai người chúng tôi dường như đang múa may quay cuồng, kinh hãi đến mức tròng mắt của người xem như muốn rớt ra ngoài.

Có một thằng nhóc còn hét lớn lên: “Mọi người đều nói cô cả của nhà họ Đường lạnh lùng, hôm nay sao lại nhảy múa cùng với một tên ngốc ơi là ngốc trêи đài vậy?”

Lời này vừa thốt ra, khiến cho mọi người xung quanh cười phá lên.

Mà những bảo vệ của nhà họ Đường kia ngay lập tức vây thằng nhóc đó lại, lôi đến nơi không có người, xem ra không trầy da tróc vẩy mới lạ.

Lời này nếu tôi đã nghe thấy thì Đường Phi Yến cùng đang đứng trêи đài cũng sẽ nghe rõ rành rạch, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta bỗng đỏ lên, giọng nói tức giận mắng: “Đều tại tên ngốc anh hại tôi bị người khác cười nhạo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.