Gói Thuốc Nhỏ

Chương 10





Nhìn màn mưa ngoài trời, Lâm Dược bị cơn mưa và sấm chớp vây ở trạm chờ tàu điện ngầm, lần thứ một trăm hối hận vì mình không chịu tạo thành thói quen xem dự báo thời tiết trước khi ra khỏi nhà.

Rõ ràng buổi sáng khi ra khỏi nhà thời tiết vẫn đẹp, tại sao ngồi chờ ở tầu điện ngầm chỉ mới nửa tiếng trời đã mưa tầm tã?
Lâm Dược ảo não nhìn dự báo thời tiết trên di động, buổi sáng hôm nay từ 8:30 - 9:30 mưa rào có sấm chớp, khi ra khỏi cửa vui lòng mang theo dù.

Trời ạ, mưa này đến tận 9:30 mới ngừng, như thế thì bị muộn mất.

Nếu như có việc bận cô đi làm trễ cũng được, nhưng mà con đường từ tàu điện ngầm đến công ty không đến năm phút nữa, rõ ràng là gần ngay trước mắt, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân đi làm trễ, cảm giác này, thật sự làm người ta vô cùng buồn bực.

Lâm Dược mới đi làm một tuần, cũng không quen biết đồng nghiệp nào, muốn nhờ người nào đó đến đón mình là điều không thể, tình huống hiện giờ chỉ có thể đợi mưa tạnh, cũng không biết có bị khấu trừ tiền lương hay không.

"Tích tích."
Lúc Lâm Dược đang ủ rũ cụp đuôi nhìn mũi chân đợi mưa tạnh, hai tiếng còi xe bỗng nhiên vang lên, Lâm Dược nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một chiếc Audi màu đen đang dừng ở trên đường ngay trước mặt mình, sau đó cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.

"Không mang dù?" Gương mặt đẹp lại lạnh lùng của Ngôn Luật Kỷ xuất hiện.

"Ngôn tổng?" Lâm Dược sửng sốt một chút.
Ngôn Luật Kỷ đang lái xe đến công ty lại thấy Lâm Dược đang ngẩn người nhìn màn mưa trước mặt, ngay lập tức hiểu ra là cô nàng không mang dù, nên hắn mới cố tình dừng xe ở cửa tàu điện ngầm.


Ngôn Luật Kỷ lấy cây dù từ sau xe đưa ra ngoài từ cửa sổ.

"Cho tôi?" Lâm Dược có chút không thể tin hỏi.

"Không cần?"
"Cần, cần, đương nhiên cần." Lâm Dược vội vàng cầm lấy dù, nghĩ nghĩ lại hỏi, "Ngôn tổng không đến công ty sao?"
"Đi chứ."
"Vậy....!vậy anh có thể chở tôi một đoạn không?" Hai mắt Lâm Dược sáng lấp lánh nói, ngồi xe rồi thì giày sẽ không bị ướt.

"Haha, không rảnh." Ngôn Luật cười lạnh ném ra hai chữ, sau đó đạp chân ga lái xe rời đi.
Lâm Dược không thể tin được nhìn cái mông của chiếc xe đó biến mất trong màn mưa, tức giận ném luôn cây dù trong tay gào lên,
"Ngôn Luật Kỷ, anh có ý gì, chở tôi đi một đoạn cũng không được, sợ tôi ngồi hỏng xe anh à??"
Lâm Dược buồn bực dậm chân, mạch não của tên Ngôn Luật Kỷ này có vấn đề à?
Nhưng mà xe của người ta đã rời đi rồi, tức giận cũng vô dụng, Lâm Dược nhặt lên cây dù bị mình ném xuống đất, sau đó vừa vén ống quần lên đi về phía công ty, vừa lẩm bẩm: "Giúp người ta mà không chịu giúp đến cùng là có ý gì? Cố ý đỗ xe đưa dù cho tôi, rõ ràng sau đó đến công ty, lại không chịu chở tôi một đoạn, chẳng lẽ anh đến đây để chọc tức tôi á? Đúng là nhạt nhẽo."
Ngôn Luật Kỷ nhìn kính chiếu hậu thấy Lâm Dược dậm chân tức giận, không biết vì sao tâm trạng vui vẻ vô cùng.

"Há, ra cửa nhặt được tiền hả?" Tiêu Đông thấy Ngôn Luật Kỷ đi đến, ấn thang máy đợi cửa.

"Nói bừa." Ngôn Luật Kỷ đi vào thang máy ấn tầng 12.

"Sáng sớm khoé miệng cậu giơ cao như vậy, không phải là nhặt tiền thì là hỉ sự?" Tiêu Đông nhiều chuyện nói.

"Trên đường vừa mới đọc được một truyện cười, nên giờ vẫn còn buồn cười."
"Truyện cười? Cậu cũng xem loại truyện cười này á?" Tiêu Đông ngạc nhiên nói, "Kể cho tớ nghe với, tớ cũng muốn nghe."
Ngôn Luật Kỷ quay đầu liếc mắt nhìn hắn, nhìn ánh mắt mong chờ cửa Tiêu Đông cười mà không nói, thang máy đến tầng 12, "Tớ đến rồi."
"Này, lúc ăn cơm trưa nhớ kể cho tớ nghe nhá." Tiêu Đông tay không buông cửa thang máy gào lên.

Bên này, ở một phút cuối cùng rốt cuộc Lâm Dược cũng chạy kịp đến công ty, cô cuống quýt bấm giờ, người đẹp ở quầy lễ tân mỉm cười nói, "Bác sĩ Lâm, cô không cần vội vàng như vậy, nếu gặp phải trời mưa to thế này, công ty cho phép nhân viên đi trễ nữa giờ."
"Hả???" Lâm Dược buồn bực, "Quên đi, có thể không đến muộn thì tốt rồi, tôi có thể mượn máy sấy tóc ở đâu vậy? Ống quần ướt dẫm rồi."
"Bộ tổng hợp có đấy."
Lâm Dược gật đầu, đi thang máy lên tầng tám, đem dù căng ra cho khô, sau đó đi mượn máy sấy tóc, trốn ở phòng y tế một giờ hơn.

"Hắt xì!" Lâm Dược bực bội, "Bị cảm? Không thể nào, chẳng lẽ tối hôm qua ngủ điều hoà quá thấp? Thôi vậy, một lát đi đun một ít trà thảo dược dự phòng là được."
Hong khô quần áo xong, Lâm Dược tìm từ tủ thuốc lấy kim ngân hoa, cam thảo, liên kiều, cát cánh, và một vài loại thảo mộc khác pha một bình trà thảo dược đơn giản.

Sau đó mang theo thảo dược đến phòng uống nước, nhưng mà phòng uống nước ở tầng 8 không có ấm trà dùng để pha trà, Lâm Dược bèn hỏi đồng nghiệp, "Chỗ nào có ấm trà dùng để pha trà vậy?"
"Bộ R&D ở tầng 12." Tiểu Lệ uỷ viên chính trị nói, "Ở đó có đầy đủ mọi thứ."
"Cảm ơn." Lâm Dược mang theo dược pha trà đi thang máy lên tầng 12.

Nhìn phòng uống nước của bộ phận R&D, Lâm Dược cuối cùng cũng hiểu tại sao Tiểu Lệ lại nói cái gì cũng có, nếu nói phòng uống nước của tầng 8 là quán cơm nhỏ ven đường, thì phòng uống nước của tầng 12 chính là khách sạn năm sao xa hoa cao cấp!
Cà phê, hồng trà, bánh kem, trái cây...không biết còn tưởng rằng cô lạc vào quán cà phê nhà ai mở.


"Ôi....tầng trên tầng dưới cũng khác biệt nhiều quá đi." Lâm Dược nhịn không được cảm thán.

"Ôi, là cô à."
Lâm Dược nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, phát hiện một mỹ nữ mặc một chiếc váy liền thân màu xanh lam đang nhìn mình, bộ dáng nhìn có chút quen mắt.

"Cô không nhớ tôi à? Ngày hôm đó chúng ta cùng nhau đến đây phỏng vấn đó." Mỹ nữ nhắc nhở cô.

"À, cổ vũ lập trình viên?" Lâm Dược nghĩ, đây là cô gái cùng phỏng vấn với cô "Cô trúng tuyển rồi à."
"Thứ tư tuần trước vừa nhận được thông báo, nhưng mà đến hôm nay mới nhìn thấy cô, cô không tham gia huấn luyện cùng bọn tôi sao?" Mỹ nữ hỏi.

"A, tự giới thiệu một chút, tôi là Lâm Dược, bác sĩ chăm sóc sức khoẻ của công ty." Lâm Dược biết mỹ nữ hiểu lầm cô cũng là cổ vũ lập trình viên liền giải thích, "Ngày hôm đó không cẩn thận đi nhầm phòng phỏng vấn."
"Cô là bác sĩ?" Mỹ nữ ngạc nhiên, "Xin chào, tôi là Phỉ Phỉ."
Phỉ Phỉ thấy Lâm Dược bưng một cái ly liền hỏi, "Cô muốn uống cái gì, tôi giúp cô."
"Không cần đâu, tự tôi làm được."
"Không có việc gì, tôi rõ nhất cái này, công việc của tôi chính là pha trà, cà phê cho các lập trình viên ở bên ngoài." Phỉ Phỉ giải thích, "Có đôi khi tôi cảm thấy mình như đang làm công ở tiềm cà phê ấy."
"Xem ra cô thích ứng khá tốt."
"Cũng tạm được." Phỉ Phỉ nhỏ giọng, "Tiền nhiều việc ít là được."
"Phụt....." Lâm Dược nhịn không được bật cười.

"Tôi giúp cô pha, cô uống cà phê hay trà lài?" Phỉ Phỉ hỏi.

"Không cần, vẫn là tự tôi làm thì hơn." Lâm Dược đem ly chứ dược để pha trà nói, "Tôi muốn đun trà thảo dược."
"Ồ, cái này tôi không biết."
"Cho nên mới nói là để tôi tự làm là được." Lâm Dược nhìn trái nhìn phải "Tôi có thể mượn ấm trà một lát hay không? Bởi vì trà thảo dược có một ít vị thuốc bắc."
"Không sao, nơi này có máy hút mùi." Phỉ Phỉ hỗ trợ mở máy hút mùi đang nằm im trong ngăn tủ trên cùng.

"Thật đúng là cái gì cũng có." Lâm Dược ngạc nhiên nói.

"Cô không biết đấy thôi, lúc bọn tôi được huấn luyện, nhân viên chủ quản nói, tất cả đều dựa trên tiêu chuẩn của lập trình viên muốn." Phỉ Phỉ nói, "Tôi vô cùng nghi ngờ, nếu lập trình viên bọn họ muốn tắm, công ty có phải sẽ xây một nhà tắm công cộng cho bọn họ hay không."
Hai người hàn huyên một lúc, Phỉ Phỉ vội vàng đi làm việc khác, Lâm Dược một mình ở phòng uống nước nấu trà thảo dược.

Trà thảo dược không có mùi nồng như thuốc bắc, hơn nữa lại có máy hút mùi, nên khi nấu trà xong cả gian phòng không có tí mùi thuốc nào.

Lâm Dược tìm một cái ly thuỷ tinh, rót trà vào đó, rửa sạch ấm trà, tự rót cho mình một tách trà thảo dược sau đó định quay về phòng y tế.

Lâm Dược định không tiếng động rời đi giống như lúc đến, kết quả chưa đi được mấy bước đã bị ánh mắt sắc bén của Phỉ Phỉ phát hiện.
"Bác sĩ Lâm." Phỉ Phỉ đứng sau bàn làm việc dùng sức vẫy vẫy tay với Lâm Dược.

Lâm Dược mỉm cười quay lại.

"Bác sĩ Lâm, cô lại đây giúp Trương Công nhìn xem, hình như anh ấy bị vẹo cổ." Trương Công là trong những lập trình viên mà Phỉ Phỉ phụ trách, buổi sáng hôm nay khi hắn đến công ty, toàn bộ phần cổ đều bị vẹo, hắn nói lúc ngủ không cẩn thận bị vẹo cổ qua một bên.


Khoé miệng Lâm Dược giật giật, cô đi qua, nhìn Trương Công sau đó vô cảm nói, "Đây là bị sái cổ, vẹo cổ là đã chết từ lâu rồi."
"Ớ.....Xin lỗi anh Trương Công, tôi mới từ nước ngoài về, tiếng Trung không được tốt lắm." Phỉ Phỉ cuống quýt xin lỗi.

"Không sao, không sao, bị sái cổ cũng là vì vẹo cổ mà, cô cũng không nói sai, haha......." Đối với em gái xinh đẹp, tốt bụng, Trương Công làm sao nổi giận với đối phương được.

"Bác sĩ Lâm, có thể chữa không?" Phỉ Phỉ hỏi.
Cái này còn phải hỏi, cũng không phải bệnh nan y gì.

Lâm Dược đưa chén trà đang cầm cho Phỉ Phỉ "Cầm."
Phỉ Phi vô cùng thông minh tránh ra nhường vị trí cho Lâm Dược.

Lâm Dược đứng phía sau Trương Công, hai tay nắm lại, tiến hành khởi động khớp cổ tay.

"Lâm......Bác sĩ Lâm." Trương Công bị động tác chuẩn bị của Lâm Dược doạ hắn có chút sợ hãi, bác sĩ Lâm này không định bẻ gãy cổ hắn chứ?
"Thật ra cũng không có gì.....!qua hai ngày nữa tự nhiên sẽ hết thôi...."
"Đừng khẩn trương." Đôi tay Lâm Dược đặt trên lưng Trương Công, ấn vào vị trí huyệt kiên tỉnh trên vai hắn, lại ở phía sau dùng lực ấn hai cái vào huyệt phong trì, sau đó đột nhiên hỏi, "Trương Công, Phạm Băng Băng và Lý Băng Băng, anh thích ai hơn?"
"Tôi thích........!á......."
Răng rắc.

Lâm Dược thừa lúc đối phương thất thần, đôi tay ôm lấy cổ đối phương, trực tiếp bẻ ngược trở lại, răng rắc một tiếng, đã đem cái cổ bị sái của người ta bẻ về vị trí cũ.

Doạ cho lập trình viên cách vách là Tiểu Vương sợ đến mức không cầm chắc được ly cà phê trong tay, làm cà phê đổ đầy bàn.

"Được rồi, anh cử động một chút thử xem." Lâm Dược buông tay nói.

Trương Công thử xoay xoay cổ, vui sướng phát hiện ra cổ hắn lúc trước vừa động nhẹ đã đau thế nhưng bây giờ có thể chuyển động tự nhiên rồi, "Ô, Thật tốt quá."
"Bác sĩ Lâm thật lợi hại." Phỉ Phỉ sùng bái nhìn Lâm Dược.

"Thân thủ bất phàm." Tiểu Vương cách vách vẻ mặt hoảng sợ giơ ngón tay cái hướng về phía Lâm Dược.

Lâm Dược nhướng mày, lấy lại ly trà từ trong tay Phỉ Phỉ, cô xoay người phủi phủi vạt áo, sau đó rời khỏi bộ R&D với bộ dạng thâm sâu vô cùng tiêu soái.

Ngôn Luật Kỷ người chứng kiến toàn bộ quá trình vừa rồi thông qua cánh cửa thuỷ tinh của phòng làm việc không tự giác đưa tay sờ sờ cổ của mình, nhớ tới thân thủ linh hoạt và sự dứt khoát vừa rồi của Lâm Dược, nghĩ lại có chút sợ, "Mẹ nó, thật may khi ngày đó cô nàng chỉ động khẩu không có động thủ!"
C.K Lưu Hi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.