Gói Thuốc Nhỏ

Chương 14





Đã ba buổi tối liên tục Ngôn Luật Kỷ không được ngủ ngon, huyệt thái dương đau đớn như có người dùng kim đâm vào, đại não phản ứng chậm, ngay cả nói chuyện cũng không có sức để nói.

"Ngôn tổng, tổng giám đốc của khách sạn Orange, Lý Thu tiên sinh, họ muốn trao đổi với ngài về thiết kế của hệ thống quán rượu do khách sạn của họ phát triển." Trợ lý Trương bắt đầu báo cáo về hành trình trong ngày, "Tôi đã an bài cho ngài, vào buổi chiều lúc 2 giờ, đến lúc đó tổng giám đốc Lý sẽ tự đến công ty của chúng ta."
"Đã biết." Ngôn Luật Kỷ gật đầu.

"Vào lúc 3 giờ 30 phút ngài phải thảo luận với người phụ trách của bộ trò chơi về thời gian công khai bản beta của trò chơi mới."
"Còn gì nữa không?" Ngôn Luật Kỷ đau đầu hỏi.

"Ngoại trừ tài liệu cần ngài xử lí trên bàn, hôm nay tạm thời không có công việc khác." Trợ lý Trương nói.

"Được rồi, hôm nay nếu không có việc quan trọng không cần nhận bất kỳ cuộc gọi không cần thiết, còn có, đừng cho ai vào văn phòng của tôi." Ngôn Luật Kỷ phân phó.

"Ngôn tổng, ngài lại không thoải mái à?" Trợ lý Trương hỏi.

"Không có việc gì." Ngôn Luật Kỷ xua tay,
"Cậu ra ngoài làm việc đi."
Trợ lý Trương có chút lo lắng nhìn Boss nhà mình, cuối cùng cái gì cũng không nói quay người đi ra ngoài, sau đó thuận tay đóng cửa lại.

Ngôn Luật Kỷ giữ vững tinh thần, kiên trì ký ba phần văn kiện, một lúc sau thật sự chịu không nổi nữa.

Nếu không ngủ được một giấc nghiêm túc, có lẽ chiều nay hắn sẽ không thể họp cùng giám đốc của khách sạn Orange.


Ngôn Luật Kỷ đẩy cửa văn phòng, nói với trợ lý Trương đối diện, "Có việc thì đến phòng y tế tìm tôi."
"Vâng ạ." Trợ lý Trương đứng lên trả lời.
Ngôn Luật Kỷ xoa xoa huyệt thái dương đau đớn, nhăn mày, lúc tới tầng tám, vốn định đi đến phòng y tế Tây y, lại bị mùi hương của thuốc Đông y hấp dẫn, bất tri bất giác hắn đã đi đến phòng y tế Đông y.

"Có, có việc gì không?" Lâm Dược nhìn thấy Ngôn Luật Kỷ, lại nhớ tới gã này là người mà cô nhớ nhung một tháng không quên - Nam thần ở công viên, lập tức có chút xấu hổ.
Không biết có phải Ngôn Luật Kỷ bị ảo giác hay không, lúc bước vào phòng nghe mùi huân hương hắn cảm thấy đầu mình đã giảm bớt đau đớn.

"Có phải anh không thoải mái hay không?" Lâm Dược nhìn thấy sắc mặt của Ngôn Luật Kỷ không tốt, đứng lên muốn đi qua xem thử.

"Xin lỗi, có thể mượn nơi này để ngủ một lát hay không?" Ngôn Luật Kỷ đột nhiên hỏi.

"Để tôi xem cho anh trước đã." Lâm Dược thấy sắc mặt Ngôn Luật Kỷ quá kém không khỏi lo lắng.

"Không cần, cảm ơn." Ngôn Luật Kỷ xem như là cô đã đồng ý, trực tiếp lướt qua Lâm Dược đi đến giường gấp phía sau bình phong, xốc thảm lên nằm xuống.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ngôn Luật Kỷ, Lâm Dược đã biết được hắn bị mất ngủ, cô cũng đã nhắc nhở hắn vài lần, nhưng có vẻ như ấn tượng đầu tiên cô để lại cho hắn quá kém, nên Ngôn Luật Kỷ dường như cũng không tin tưởng cô.

Người mất ngủ chỉ cần có một tiếng động nhẹ cũng bị đánh thức, cũng may phòng y tế Đông y của cô luôn vắng vẻ.

Lâm Dược nhẹ nhàng đóng cửa phòng y tế, sau đó phóng nhẹ bước chân quay về chỗ ngồi.

Ngôn Luật Kỷ ngửi được mùi huân hương, ở trên giường lăn qua lộn lại hơn nửa giờ mới dần dần đi vào giấc ngủ.

Lâm Dược nghe được động tĩnh phía sau bình phong dần dần an tĩnh lại, không tự giác nhíu mày, lúc Ngôn Luật Kỷ đi vào, thần sắc vô cùng mệt mỏi, hiển nhiên đã đến giới hạn của bản thân, thế nhưng phải lăn lộn đến hơn nửa giờ mới có thể ngủ.

"Mình đúng là quá mềm lòng mà." Lâm Dược dường như cam chịu số phận đứng lên, lặng lẽ đến sau bình phong, xem xét sắc mặt của Ngôn Luật Kỷ một chút.

Người bị mất ngủ ngủ không sâu, lại dễ dàng bị đánh thức, nên cô không dám nhìn lâu, chỉ có thể nhìn thoáng qua sau đó rời khỏi bình phong.

Lâm Dược đi đến tủ thuốc, tuỳ ý rút ra một tờ giấy dùng để gói thuốc đặt trên bàn, sau đó duỗi tay lựa từ tủ thuốc khoảng hơn hai mươi loại dược thảo để trên tờ giấy đó.

Đây là một đơn thuốc an thần đơn giản, nếu sắc thuốc uống thì có tác dụng an thần, mà bản thân mùi hương của nó cũng có thể xoa dịu thần kinh, nhưng tác dụng của nó không tốt bằng sắc lên uống.

Lâm Dược thấy Ngôn Luật Kỷ ngủ không yên, nhất thời mềm lòng, liền dùng một ít dược liệu, hi vọng hắn có thể an ổn ngủ một giấc.

Lâm Dược đi đến phía sau bình phong, cẩn thận đặt tờ giấy có dược trên tay đặt lên tủ đầu giường, mùi hương của dược liệu nhàn nhạt phiêu tán, chân mày đang nhíu chặt của người đàn ông từ từ giãn ra.

Lâm Dược thấy gói dược có tác dụng liền cong môi mỉm cười.
Giấc ngủ này của Ngôn Luật Kỷ không thể nói là cực tốt, nhưng mà đã lâu rồi hắn chưa ngủ được giấc nào an ổn như thế này.

Mơ mơ màng màng tỉnh lại, Ngôn Luật Kỷ nhìn đồng hồ, thế mà đã là 1giờ 30 phút chiều.

Không ngờ ngủ một giấc này được tận ba tiếng rưỡi?
Ngôn Luật Kỷ có chút khó tin.


2 giờ còn có một cuộc họp, Ngôn Luật Kỷ đành phải rời giường, chỉnh sửa lại kiểu tóc và cổ áo bị rối khi ngủ, hắn bước ra khỏi bình phong.

Vốn định chào hỏi Lâm Dược một tiếng rồi rời đi, vừa liếc mắt nhìn một cái đã nhìn thấy người nào đó đang gục đầu lên bàn ngủ vô cùng ngọt ngào.

Hắn giơ tay nhìn đồng hồ xác định thời gian một lần nữa, sau đó quay lại phía sau bình phong cầm lấy thảm lông trên giường đi đến bên cạnh người nào đó, cẩn thận đem thảm khoác lên vai Lâm Dược đang ngủ say.

"Ngủ đến độ rơi cả nước miếng, thật là làm cho người ta ghen tị mà!"
Ngôn Luật Kỷ dời chén trà trên bàn đang nằm trong tay Lâm Dược cách xa một chút, sợ đối phương ngủ mơ đụng phải, lại lấy một tờ giấy ghi chú trên bàn lưu lại một hàng chữ.

Lúc này hắn mới đứng dậy rời đi, khi rời đi còn thuận tiện chỉnh độ ấm của điều hoà lên cao một chút.

"Boss." Trên đường trở về Ngôn Luật Kỷ tình cờ gặp được trợ lý Trương đang đến tìm mình.

"Người của khách sạn Orange đến?" Ngôn Luật Kỷ hỏi.

"Đã đến phòng họp ạ."
"Mang tài liệu đến phòng họp." Ngôn Luật Kỷ dặn dò một câu, xoay người đi đến phòng họp.

- -
Lâm Dược ngủ đủ nên mơ mơ màng màng tỉnh giấc, cô vừa thẳng lưng thì tấm thảm lông trên người rơi bịch xuống đất.

Lâm Dược ngơ ngác nhặt thảm lông rơi trên mặt đất, cô không nhớ rõ mình đã đắp nó lên lúc nào.

"Ơ?" Lâm Dược liếc mắt nhìn thấy tờ giấy ghi chú được dán trên màn hình laptop.

"Thời gian làm việc buổi chiều là 13:00" *
(Ý anh là chị ngủ trong giờ làm việc á.)
"Còn không biết xấu hổ mà nói tôi?" Lâm Dược xé tờ giấy ghi chú xuống, "10 giờ sáng anh đã tới đây ngủ, tôi còn chưa khiếu nại anh lên bộ phận nhân sự đâu."
Lâm Dược tức giận xong, lại nhìn thảm lông trong tay mình, có chút không thể tin được nói, "Chẳng lẽ...."
"Thấy tôi ngủ quên, không những không đánh thức tôi mà còn đắp thảm lông cho tôi á?" Lâm Dược dường như phát hiện ra lục địa mới, "Ồ, khẩu thị tâm phi, tác phong của noãn nam đây mà!"
Lâm Dược mỉm cười, gắp thảm lông lại rồi để ngay ngắn trên giường xếp, sau đó đem gói dược trên đầu giường cất đi.
Đúng là không uổng phí gói dược này của tôi mà.

- -
Từ lần ngủ vô cùng thoải mái ở phòng y tế hôm thứ hai, Ngôn Luật Kỷ như ăn quen bén mùi*, mỗi ngày đến giữa trưa đều chạy đến phòng y tế báo danh.

Lâm Dược biết hắn bị mất ngủ, hơn nữa trong thời gian này quan hệ giữa hai người cũng hoà hoãn, cho nên cô cũng không cản trở hắn.

(Trong bản Tiếng Trung tác giả dùng câu *食髓知味: Shí suǐ zhīwèi Thực tuỷ biết vị- nghĩa đen: ăn xong thấy ngon nên muốn ăn tiếp; nghĩa bóng: làm một việc gì đó được nên muốn tiếp tục làm.)
Thường xuyên qua lại như thế, hai người cũng gặp nhau khá nhiều, tương tác với nhau cũng nhiều hơn.

Đồng thời quan hệ của hai người cũng tốt lên, trái tim thiếu nữ của Lâm Dược đối với nam thần gặp ở công việc vừa gặp đã yêu bắt đầu không an phận mà nhảy lên.

Hôm nay, chờ Ngôn Luật Kỷ ngủ trưa xong lại quay về làm việc, Lâm Dược không kiềm chế được nữa, cô đánh một cuộc điện thoại cho nam khuê mật* là bạn học Tiểu Minh.


(*Bạn thân.)
"Cậu nói thử xem, có phải anh ta cố ý đến đây quyến rũ tôi hay không?" Lâm Dược che ngực lại hỏi.

"Đừng vì tính háo sắc của bản thân mà tìm cớ thưa chị!" Nhạc Minh Uyên không khách khí bật lại.

"Mỗi ngày đến giữa trưa anh ta đều chạy đến đây để ngủ còn không phải muốn quyến rũ à......"
"Rõ ràng là người ta bị mất ngủ, ngủ không được, cho nên mới chạy đến phòng y tế nghỉ ngơi, cậu đừng có đổi trắng thay đen.

Nếu anh ta biết được việc mình chỉ đến nghỉ ngơi một chút đã bị cậu nhớ nhung không từ, nói không chừng sẽ bị hù cho chết...."
"Rốt cuộc cậu ở phe nào hả?" Lâm Dược bực bội chất vấn.

"Được được được, cậu nói tiếp đi....."
"Gần đây tôi đã suy nghĩ lại, thật ra anh ấy cũng không tồi, cậu xem, lúc tôi ngủ quên anh ấy còn đắp thảm lông cho tôi, sẽ cười với tôi, hơn nữa cũng không có nổi điên với tôi." Lâm Dược tính tính kể kể, "Còn có lần trước khi tôi bị xe đạp điện tông, anh ấy từ trên xe chạy tới ôm tôi vào lề đường, đưa tôi trở về còn giúp tôi thoa thuốc nữa."
"Cậu quên việc anh ta đá cậu bay xuống giường rồi à?"
"....Việc đó là hiểu lầm mà." Lâm Dược nói.

"Vậy ý cậu là sao?"
"Tiểu Minh, tôi cảm thấy mình sắp mất kiểm soát rồi." Lâm Dược rên rỉ nói.

"Cũng không một ai có thể khống chế được cậu cả." Nhạc Minh Uyên cười khoái trá.

"Vậy cậu có thể hỏi thăm anh họ cậu về tình hình cá nhân hiện tại của Ngôn Luật Kỷ được không?" Lâm Dược ngượng ngùng xoắn xít hỏi.

"Cậu gọi cho tôi chỉ vì mục đích này đấy hả?" Nhạc Minh Uyên ở đầu bên kia trợn trắng mắt.

"Giúp hay là không giúp?" Lâm Dược hỏi.

"Cậu thật sự thích anh ta?" Nhạc Minh Uyên có chút không tin hỏi.

"Trước tiên cậu cứ giúp tôi hỏi thăm, tôi sẽ quan sát anh ấy thêm." Lâm Dược nói.

"Được, ngày mai là cuối tuần, tôi sẽ hẹn anh họ ra, đến lúc đó mười tám đời tổ tông của Ngôn Luật Kỷ ông đây thay cô em đào ra cho bằng hết." Nhạc Minh Uyên sảng khoái nói.

"Tiểu Minh, đủ dũng khí!"
C.K Lưu Hi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.