Gói Thuốc Nhỏ

Chương 9





Khi mới tốt nghiệp, chúng ta nhất định đã từng xem rất nhiều đơn tìm việc làm, bên trong nhất định phải viết thật tốt, làm cho người phỏng vấn có ấn tượng tốt đẹp đầu tiên, bởi vì nó có quyết định rất lớn đến việc bạn có được tuyển dụng hay không.

Không chỉ trong phỏng vấn mà ngay cả trong sinh hoạt thường ngày khi người và người sống chung với nhau đều bắt đầu từ ấn tượng đầu tiên, nếu đem mối quan hệ giữa người với người ví như một trò chơi, thì ấn tượng đầu tiên đều tốt đẹp, đó chính là hình thức giản đơn nhất, mà Lâm Dược và Ngôn Luật Kỷ lại là hình thức địa ngục không thể nào cứu rỗi được nữa....!
"Đúng rồi bác sĩ Lâm, tôi nghe nói trung y là bác sĩ toàn khoa, bệnh gì cũng có thể xem đúng không?" Thấy Ngôn Luật Kỷ và Lâm Dược không nói lời nào, hắn chỉ có thể tự mình tìm đề tài.

"Nói như vậy cũng không đúng lắm, bệnh viện Đông y vẫn có phân khoa, mỗi người đều có một lĩnh vực am hiểu riêng.

Nhưng mà ở cổ đại quả thật đại phu Đông y là đại phu toàn khoa." Lâm Dược trả lời, "Ngay cả bây giờ, đa số chứng bệnh có thể được chuẩn bệnh nếu đến khoa Đông y nội khoa cơ bản ở bệnh viện."
"Có phải nếu là các bệnh thường gặp, cô đều có thể trị hay không?" Tiêu Đông hỏi, "Không giống như Tây y, tai đau phải đến khoa tai mũi họng, dị ứng phải đến khoa da liễu, con nít bị sốt phải đến khoa nhi phải không?"
"Đúng vậy." Lâm Dược cười cười trả lời.

"Lão Ngôn, cậu xem, bác sĩ Lâm lợi hại biết mấy!" Tiêu Đông muốn làm dịu đi mối quan hệ giữ hai người bọn họ.

"Bác sĩ lợi hại hay không không phải nên dùng y thuật để chứng minh hay sao? Cậu đang phỏng vấn đấy à? Qua loa như vậy đã tuyển cô ta làm bác sĩ cho công ty?????" Ngôn Luật Kỷ liếc mắt nhìn Tiêu Đông châm chọc nói.

"............" Giám đốc Tiêu, kẻ miệng lưỡi trơ tru đột nhiên nghẹn họng không thốt nổi một từ nào.

"Anh có ý gì?" Lâm Dược hạ đũa bang một tiếng thật lớn.


"Ý gì là ý gì?" Ngôn Luật Kỷ ngẩng đầu hỏi.

"Anh......" Lâm Dược nghẹn một hơi ở ngực, tức đến mức nói chuyện không được thông thuận, "Anh đang chỉ cây dâu mắng cây hoè!"
"Xin lỗi, tôi rất bận, không có thời gian làm chuyện tào lao đấy." Ngôn Luật Kỷ cuối đầu tiếp tục ăn cơm.

"Anh.....anh......" Cái cảm giác oán hận mà không nói được lời nào thật muốn nôn ra máu quá.

Tiêu Đông thấy bọn họ vừa nói được hai ba câu đã bắt đầu muốn lao vào cấu xé nhau, hắn chỉ có thể căng da đầu đi dập tắt ngọn lửa chiến tranh đang hừng hực cháy, "Ai, hôm nay thịt Đông Pha này rất ngon, đặc biệt hấp dẫn, nào, Lão Ngôn nếm thử một miếng đi, đừng chỉ ăn mỗi rau cải."
"Tớ không ăn." Ngôn Luật Kỷ trả Tiêu Đông miếng thịt hắn vừa gắp, "Gần đây tớ không muốn ăn dầu mỡ, nhìn thấy có chút buồn nôn."
"Tớ nhớ rõ ràng trước kia cậu là động vật ăn thịt mà, gần đây cậu làm sao vậy, sắc mặt cũng không tốt nữa, có phải bị bệnh hay không?" Tiêu Đông quan tâm hỏi.

"Không có gì, chỉ là gần đây không có khẩu vị."
"Cậu không có khẩu vị, thấy thịt mỡ lại buồn nôn, cậu rốt cuộc bị sao vậy?" Tiêu Đông không yên tâm quay qua hỏi Lâm Dược, "Bác sĩ Lâm, cô xem cậu ta không khoẻ chỗ nào vậy, có vấn đề gì hay không?"
"Anh ta ăn thịt mỡ thì buồn nôn?" Lâm Dược hỏi.

"Đúng vậy, thế này là bệnh gì chứ?" Tiêu Đông hỏi.

"Lúc trước thích ăn thịt mỡ, bỗng nhiên có một ngày thấy thịt mỡ lại buồn nôn, triệu chứng này trùng hợp với một chứng bệnh." Vẻ mặt Lâm Dược vô cùng nghiêm túc.

.

ngôn tình ngược
"Bệnh gì?" Tiêu Đông khẩn trương hỏi.
Ngôn Luật Kỷ cũng ngẩng đầu nhìn cô.

"Chính là........!Mang thai đó, hahahaha...."
Trước bốn con mắt đầy khẩn trương của hai người đối diện Lâm Dược cười haha thành tiếng, vui đến mức ngã trái ngã phải không dừng lại được.

Cả mặt Ngôn Luật Kỷ tức giận đen thui, bưng khay đồ ăn ăn được một nửa, sao đó bỏ nó vào thùng rác tái chế, trực tiếp rời khỏi nhà ăn.

Lâm Dược cuối cùng cũng báo được thù, thần thanh khí sảng quay đầu lại, lại thấy Tiêu Đông ngồi đối diện đang nhìn cô với vẻ mặt vô cảm.

Thôi chết, vừa rồi chỉ nghĩ đến báo thù rửa hận, không nghĩ đến tâm tình của Tiêu Đông, giám đốc Tiêu người ta thật sự quan tâm đến sức khoẻ của bạn mình, lại vô cớ bị cô đùa cợt....!
Lâm Dược xấu hổ cười cười, xin lỗi nói, "Ngại quá, vừa rồi tôi không nhịn được.

Thật ra, cái đó.....!Ngôn tổng ăn không ngon hẳn là do bệnh mất ngủ."

"Chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, rèn luyện thân thể, tự khắc sẽ phục hồi,không có vấn đề gì lớn cả." Ngôn Luật Kỷ tuy rằng sắc mặt so với ngày hôm qua tốt hơn không ít, nhưng mặt tái nhợt, sưng vù, mặt không nhiều biểu cảm, lúc nói chuyện trung khí* không đủ, vừa nhìn đã biết tất cả là do thiếu ngủ trong thời gian dài làm cho thân thể mệt mỏi, uể oải.

(trung khí trong Đông y là khí của dạ dày có tác dụng tiêu hoá thứ ăn và dinh dưỡng cho cơ thể.)
"Thật không?" Tiêu Đông xác nhận hỏi
"Thật." Lâm Dược gật đầu.

Tiêu Đông lúc này mới yên tâm, sau đó cẩn thận nhìn trái nhìn phải, dường như muốn xác nhận Ngôn Luật Kỷ đã rời khỏi nhà ăn, lúc này mới thần bí kề sát vào bàn Lâm Dược cười vô cùng đê tiện "Thật ra nhìn vẻ mặt vừa rồi của cậu ta trông vừa rồi vô cùng buồn cười luôn!"
"Đúng không?"
"Há hahaha...." Hai người cách nhau mổ cái bàn cười đến nổi nước mắt đua nhau rơi xuống tỏng tỏng....!
- -
Lúc tan làm, Tiêu Đông nhớ đến lúc giữa trưa Lâm Dược đề nghị nên để Ngôn Luật Kỷ rèn luyện thân thể nhiều hơn, vì thế cầm lấy chìa khoá xe trực tiếp đi đến văn phòng của Ngôn Luật Kỷ.

"Lão Ngôn, tan làm thôi." Tiêu Đông gõ gõ bàn làm việc của Ngôn Luật Kỷ.

"Muốn gì?" Ngôn Luật Kỷ nhìn thoáng qua hắn hỏi.

"Đã lâu không đến phòng tập thể thao, hôm nay đi chung đi." Tiêu Đông nói, "Cậu nhìn cậu đi, cơ bắp cánh tay đều nhão hết rồi kìa."
"Phòng tập thể thao?" Ngôn Luật Kỷ cự tuyệt, "Không cần, tớ thích chạy bộ ở công viên hơn."
"Trước tiên chúng ta đến phòng tập khoảng một giờ, sau đó đợi bọn Hướng Xung đến rồi cùng chơi bi-a, thế nào? Khoảng thời gian lúc trước cậu bận hoàn thành một dự án, chúng ta lâu rồi không tụ tập rồi."
Ngôn Luật Kỷ nhìn Tiêu Đông, do dự đi hay không đi đây.

"Đừng nhìn nữa, nhanh nhanh đi thôi." Tiêu Đông trực tiếp gập Notebook trước mặt Ngôn Luật Kỷ lại.

Ngôn Luật Kỷ biết không thể lay chuyển được Tiêu Đông, chỉ có thể đúng dậy theo hắn ra ngoài.

Hướng Xung, Phàm Tử, Tiêu Đông, Ngôn Luật Kỷ, bốn người là bạn thân lâu năm, từng người đều là tinh anh trong các lĩnh vực khác nhau, lại độc thân, nếu không có việc thường hay tự tập chơi bời.

Bọn họ thường đến các phòng bi-a, vừa chơi bóng vừa nói chuyện phiếm.

Tiêu Đông nhịn không được, đem việc ở nhà ăn lúc trưa nói ra làm Hướng Xung và Phàm Tử cười không ngóc đầu được.

"Buồn cười lắm hả?" Ngôn Luật Kỷ trợn mắt.

"Ái chà, lần đầu tiên tớ thấy Lão Ngôn bị em gái nhỏ hành hung......." Tiêu Đông nói xong liền phủ nhận, "Không đúng, lần thứ hai bị em gái nhỏ hành hung mới đúng."
"Lần thứ hai á? Lần đầu tiên là bộ dáng gì đấy?" Hướng Xung cười hỏi.

"Lần đầu tiên vô cùng hung hãng luôn, nhìn cánh tay trái của Lão Ngôn đi." Tiêu Đông chỉ vào Ngôn Luật Kỷ, hắn cười đến nổi sắp ói ra luôn rồi.


"Cánh tay trái?" Phàm Tử vừa nghe xong liền đi đến chỗ Ngôn Luật Kỷ định vén tay áo sơ mi hắn lên, Ngôn Luật Kỷ không kịp suy nghĩ đã bỏ chạy, nhưng mà sau đó bị Hướng Xung đè lại, hai người cùng nhau phối hợp, một kẻ đè một kẻ xé áo.....!
Một dấu răng đều tăm tắp xuất hiện trước mắt bọn hắn.

"Này......, răng tốt thật...." Hướng Xung nhịn không được tán thưởng.

"Ăn uống cũng tốt." Phàm Tử gật đầu phụ hoạ, "Không ngờ lại biến Lão Ngôn thành khối xương mà ngoạm."
"Buông." Ngôn Luật Kỷ quật ngã hai gã đàn ông đè mình xuống đất.

"Các cậu không nhìn thấy đâu, lúc ấy em gái kia một ngụm ngao ô liền ngoạm xuống, làm tớ lúc đó chỉ có thể nhìn trân trối không nói được gì." Tiêu Đông cười háhá.

"Xem ra khi tớ bị hành hung cậu lại vui vẻ như vậy?" Ngôn Luật Kỷ hỏi.

"Đó mà là vui vẻ sao? Tớ thấy đó là mới mẻ mới đúng, hiếm khi thấy được biểu cảm phong phú trên mặt của mặt cậu." Tiêu Đông nhân cơ hội nói, "Nhưng mà Lão Ngôn này, cậu có phải nên suy nghĩ lại một chút hay không, cậu đối xử với phụ nữ không lịch sự gì cả."
"Các cậu đến chơi bóng hay là hóng chuyện của tớ?" Ngôn Luật Kỷ tức giận hỏi.

"Cả hai."
"Không sai."
Ba người vì ăn ý nhau mà cùng nhau vui vẻ đập tay cái bốp.

"Nhưng mà nói thật, chúng ta đã lâu không nghe Lão Ngôn xảy ra sự cố với phụ nữ đấy." Phàm Tử nhướng mày nhắc nhở.

"Ai.....!Đúng là như vậy." Hướng Xung hứng thú dạt dào suy đoán, "Có phải vận đào hoa của Lão Ngôn lại mở hay không đây?"
"Không phải chứ, em họ của tớ cũng thích bác sĩ Lâm, nếu thật sự như vậy, tớ sẽ khó xử lắm đấy." Tiêu Đông âu sầu nói, "Hai bên đều là anh em, cậu bảo tớ phải lựa chọn thế nào đây, Lão Ngôn?"
"Lăn cho xa!" Ngôn Luật Kỷ khinh bỉ nhìn ba người bạn của mình.

Hắn sao có thể coi trọng nha đầu điên kia được chứ.

C.K Lưu Hi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.