"Liêm Di, có người tìm cô đấy, cố vấn thời trang sẽ chờ cô ở sàn trình diễn đó.” Thời gian ăn cơm buổi trưa, một đồng nghiệp nói cho tôi biết.
"Đã biết.” Tôi đáp ứng, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Ra ngoài nhìn thấy người tới, hóa ra là Lý Minh Vũ. Trên mặt của anh ta còn vết máu ứ đọng lưu lại từ lần trước bị Vũ Thần đánh. Nhìn thấy tôi, anh ta từ trên ghế sofa đứng lên.
"Ha ha, thật là trùng hợp.” Tôi cười mất tự nhiên.
"Anh là cố ý tới đây tìm em.” Anh ta cũng cười rất vui vẻ: “Lần trước còn không có cơ hội mời em ăn cơm, hơn nữa anh có một chuyện muốn nói cho em biết."
"Chuyện này...” Tôi không biết cách cự tuyệt người khác cho lắm, nếu như tôi có thể quyết định dứt khoát, nửa năm trước Lý Minh Vũ rời đi, bây giờ lại trở về cũng sẽ không còn dây dưa với tôi nữa. Tôi rất chán ghét cái tính cách này của bản thân.
"Đừng nghĩ về chuyện đó nữa, anh thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.” Vẻ mặt anh ta rất chân thành không giống như là gạt người.
"Vậy được rồi.” Trước kia đã đáp ứng Vũ Thần, chỉ cần Lý Minh Vũ tìm tôi, tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với anh ra, dù sao là vấn đề của mình thì mình tự giải quyết vẫn là tốt nhất, bây giờ tôi đã không còn là một cô bé nữa rồi.
-Nhà hàng Tây gần công ty-
Tôi và Lý Minh Vũ tìm một cái chỗ ngồi tràn ngập ánh mặt trời, quay đầu là có thể xuyên thấu qua lớp kính pha lê thật dầy nhìn đến con đường lớn tấp nập phía bên kia.
"Bò bít-tết của nhà hàng này như thế nào?” Lý Minh Vũ đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, lên tiếng hỏi tôi.
"Ha ha, cũng được.”Tôi không nghiên cứu nhiều về đồ ăn Tây, còn có thể nói gì đây? Nếu là gà rán, tôi còn có thể viết luận văn về mùi vị của nó, bởi vì ông ngoại có một tiệm gà rán.
"Bây giờ khi đối điện anh, em luôn cười rất mất tự nhiên, anh rất hoài niệm nụ cười của em trước kia.” Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ quái, Lý Minh Vũ thả dao nĩa trên tay mình xuống, rồi cầm tay của tôi.
Tôi bị hành động này của anh ta hù dọa, lập tức rút về tay. Quả nhiên, cảm giác sợ hãi lúc này so với cảm giác buổi sáng bị Giang Vũ Thần ôm không giống nhau. Nhưng nếu như không phải là bị dọa sợ, vậy đến cùng cái ôm kia đã cho tôi cảm giác gì?
"Thật xin lỗi.” Lý Minh Vũ nói xin lỗi cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi lắc đầu: “Quên đi, không có chuyện gì."
"Lần trước hẹn em ăn cơm xảy ra chút sự tình, thật là ngại quá, bởi vì tâm tình của Giang Linh có chút không khống chế được, cho nên anh không kịp nói gì đã phải rời đi."
Tâm tình của Giang Linh không khống chế được? Nghe thấy mấy từ này, ngay lập tức tôi cảm thấy không thoải mái, Giang Linh nhà tôi chẳng lẽ là bị bệnh thần kinh, dễ dàng không khống chế được cảm xúc của mình sao? Là ai làm hại cô ấy, Lý Minh Vũ không phải là người rõ ràng sự tình nhất sao?
Tôi bất mãn thả dao nĩa trên tay xuống, không còn tâm tình nào ăn tiếp, nhìn thẳng Lý Minh Vũ.
Có lẽ Lý Minh Vũ cũng ý thức được mình đã nói sai, đành ngại ngùng cười làm hòa: “Không nghĩ tới quan hệ của em và Giang Linh vẫn tốt như vậy."
Tôi không nói lời nào, tiếp tục nghe anh ta nói chuyện.
"Nhưng mà, Liêm Di, em phải hiểu được một điều, sẽ quá ngu ngốc nếu từ bỏ hạnh phúc của mình vì tình bạn."
A, từ bỏ hạnh phúc vì bạn của mình là một hành động rất ngu ngốc ngu sao? Lý Minh Vũ thế nhưng có thể nói ra những lời nói như vậy, xem ra nếu là anh ta đem lòng thích bạn gái của bạn mình, anh ta nhất định sẽ không để ý quan hệ bạn bè mà đoạt đi người con gái kia! Trên tạp chí nói, đám đàn ông thích xem phim võ hiệp là bởi vì họ vô nghĩa, còn đám phụ nữ thích xem phim ngôn tình là bởi vì họ vô tình. Trước mắt, những lời nói kia đã đủ để chứng minh Lý Minh Vũ là một người vô nghĩa rồi, anh ta dám làm những chuyện kia với Giang Linh, có thể chứng minh anh ta rất vô tình, tất cả những điều trên có phải đã quá đủ để nói anh là một người lẳng lơ trơ trẽn hay không?
Bữa cơm này thật sự tôi không thể ăn vô được nữa, tôi đem tấm khăn đặt ở trên đầu gối lấy xuống, muốn đứng dậy rời đi.
"Liêm Di!” Anh ta kéo tôi lại: “Anh còn lời chưa nói, anh đã giúp em tìm được một trường học thiết kế thời trang ở nước Pháp để bồi dưỡng..."
Nước Pháp, bồi dưỡng... Lúc này tôi đây, bị mơ ước chạm vào tâm hồn, lại nhớ tới thời còn học đại học...
Thừa dịp thời gian tôi đang ngơ ngẩn, Lý Minh Vũ ấn tôi trở về chỗ ngồi.
"Anh và một vị giáo sư ở nơi đó có quan hệ không tệ, anh cũng đã nói rõ tình huống của em cho ông ấy rồi, đề cương luận văn của em ông ấy đã nhìn qua, cho rằng em là một người rất có thiên phú, cho nên, chỉ cần em đáp ứng, cũng có thể đi nước Pháp bồi dưỡng rồi, đây là mơ ước của em mà, không phải sao?"
Tôi kinh ngạc nhìn dòng người ngoài cửa sổ, trong cái thành phố này có nhiều người như vậy, bọn họ mỗi người trong lòng cũng có những giấc mộng của riêng mình, nhưng mà có thể thực hiện mơ ước ấy có mấy người? Giống như tốc độ của ô tô chạy ở trên đường lớn, cuộc đời của con người trôi qua có nhanh, nhưng lại có bao nhiêu cơ hội để có thể thực hiện mơ ước đây?... Nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ đến xuất thần, trong đám người đột nhiên xuất hiện dáng người của một vị thiếu niên, cậu ấy đang cấp tốc chạy trốn, thật giống như đang tìm kiếm thứ gì đó... Đang tìm giấc mộng thuộc về cậu ấy sao?
Bị Lý Minh Vũ đầu độc, hiện tại trong đầu tôi tất cả đều là chuyện đến nước Pháp.
"Liêm Di, anh thật sự rất thích em, em có biết nửa năm này anh không liên lạc được với em, anh sống khổ sở ra sao không?"
Lý Minh Vũ nói gì, tôi nghe không rõ nữa, cũng không muốn nghe cho rõ, bởi vì hiện tại tôi đang nhớ đến giấc mơ của một người khác, đó chính là giấc mơ của Giang Linh.
Ba năm trước, lúc tốt nghiệp đại học, Giang Linh đã từng hỏi ước mơ của tôi là gì, tôi trả lời chính là đi nước Pháp bồi dưỡng khả năng thiết kế thời trang của mình, mà khi tôi hỏi giấc mơ của cô ấy, vẻ mặt Giang Linh hạnh phúc trả lời: “Giấc mơ của Linh là giấc mơ của Di có thể trở thành thực hiện, chúng ta vĩnh viễn là chị em tốt. Linh không có trí tiến thủ, cho nên Di phải truyền động lực cho Linh đó!"
"Liêm Di? Em đáp ứng đi nước Pháp không?"
"Không!” Tôi lên tiếng cự tuyệt như chém sắt, còn là lần đầu tiên.
Lý Minh Vũ rất kinh ngạc: “Tại sao?"
"Bởi vì giấc mơ của em và giấc mơ của Giang Linh không thể tách rời."
Nghe được lời tôi nói, Lý Minh Vũ ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt của anh ta tràn đầy nghi ngờ, chắc là kinh ngạc tại sao quan hệ của tôi và Giang Linh lại tốt đến như vậy. Chỉ cần biết tình bạn của tôi và Giang Linh đã hơn mười mấy năm đã có thể giải đáp nghi ngờ trong lòng anh ta.
Đang lúc tôi một lần nữa cầm túi xách lên muốn rời đi, đột nhiên trên tấm kính pha lê in một bóng người.
Giang Vũ Thần?
Bộ dạng của cậu ấy mệt mỏi, những cơn thở gấp không những khiến bả vai cậu ấy phập phồng, mà còn làm tấm kính pha lê trở nên mơ hồ, mồ hôi trên trán dưới ánh mặt trời sáng lênlấp lánh, trên tay Vũ Thần giống như đang cầm một thứ gì đó.
Giang Vũ Thần nghỉ ngơi đủ rồi, hai tay chống lên tấm kính pha lê, nhìn tôi chằm chằm, dù tôi đã vắt hết óc cũng không thể hiểu được vẻ mặt này của cậu ấy, trong lòng cảm thấy rất lo lắng, rất khẩn trương.
Nhìn Giang Vũ Thần đứng ở bên kia tấm kính pha lê, tôi thật giống như đánh mất thính giác, một chút âm nhạc trong nhà hàng cũng nghe không được, nhưng tôi có thể nghe được rất rõ ràng tiếng tim đập thình thịch không ngừng của bản thân.
Ánh mắt Giang Vũ Thần rơi trên người Lý Minh Vũ, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét và tức giận, cậu ấy xoay người, đi về hướng cửa ra vào của nhà hàng, nhưng mà tôi không thể để cho Giang Vũ Thần đi vào! Nếu cậu ấy lại náo loạn thì làm sao bây giờ?
Tôi dùng tốc độ chạy thật nhanh đã học được khi còn đi học chạy tới cửa chính, ngăn cản Giang Vũ Thần lại.
"Vũ Thần, thật là trùng hợp."
"Để cho em vào.” Giang Vũ Thần khẽ nhíu mày.
"Giang Vũ Thần, em đói bụng sao? Chị mời em đi chỗ khác ăn cơm!” Tôi cười híp mắt nói.
"Liêm Di.” Giọng nói Giang Vũ Thần rất không vui.
Không có biện pháp rồi, tôi rất chân thành nhìn Giang Vũ Thần nói: “Em trước đi theo chị, tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây, chị đều nói cho em biết."
Giang Vũ Thần nửa tin nửa ngờ, hỏi lại tôi: “Thật sao?"
"Thật.” Cuối cùng đã thuyết phục được Giang Vũ Thần, tôi lôi kéo cậu ấy rời khỏi nhà hàng Tây, đi đến một cái công viên nhỏ gần đó.
Thời gian buổi trưa trong công viên không có người nào, tôi và Giang Vũ Thần ngồi trên hai con ngựa gỗ đồ chơi. Bởi vì vóc dáng Giang Vũ Thần khá cao, hai chân đặt lên chỗ để chân có chút miễn cưỡng, nhưng mà bộ dáng này thật sự rất đáng yêu.
"Nói đi."
Tôi quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Vũ Thần, bất đắc dĩ kể hết mọi chuyện.
"Hèn hạ!” Nghe Lý Minh Vũ dùng việc bồi dưỡng ở bên Pháp hấp dẫn tôi, Giang Vũ Thần tức giận, đánh một quyền ở trên đầu ngựa gỗ.
Cái tiểu tử này còn rất bạo lực, tôi bị Giang Vũ Thần dọa sợ đến mức đem ngựa gỗ của mình lôi cách xa chỗ cậu ấy một khoảng cách.
Giang Vũ Thần chưa nguôi cơn tức, lại hướng về phía tôi ầm ĩ: “Chị nếu mà đồng ý, em nhất định sẽ không buông tha cho chị!"
"Chị không phải là đã không đồng ý rồi sao?” Tôi ủy khuất rủ rỉ.
Thấy tôi giống như một con gà bị một lão ưng dọa sợ hãi, mặt Giang Vũ Thần cuối cùng đã hiện ra nụ cười, bất quá lần này không phải là cười nhạo, mà là nụ cười cưng chiều. Thật ra tôi thà để cho Giang Vũ Thần cười nhạo tôi còn hơn, bởi vì để một người nhỏ tuổi hơn ngươi cười cưng chiều với ngươi, cảm giác đó muốn có bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu khó chịu.
"Vậy là được rồi!” Giang Vũ Thần lôi kéo ngựa gỗ của mình nhích tới gần chỗ tôi, rốt cục lấy món đồ trong tay mình ra, đưa hộp gỗ tới trước mặt tôi: “Cho chị, chị xứng đáng."
"Xứng đáng?” tôi kinh ngạc nhận lấy, nhìn cái hộp gỗ có vẻ thần bí kia, miệng lầm bầm lầu bầu.
Không biết trong hộp này đựng cái gì, bên ngoài hộp có cảm giác mát mát.
"Cũng không phải là nhẫn kết hôn, chị do dự cái gì, nhanh lên một chút, mở nó ra đi!"
Nhẫn kết hôn... Giang Vũ Thần há mồm nói đến chuyện kỳ quái này! Tôi liếc mắt nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng đang nhìn tôi, vẻ mặt đắc ý.
Kiểu cười đắc ý này, cái đồ trong hộp không phải là đồ gì đó dùng để chỉnh người đi? Trong lòng chuẩn bị thật tốt, rốt cục tôi cũng có đủ dũng khí mở nắp cái hộp gỗ ra...
Bịch bịch —— bây giờ tôi lại nghe được tiếng tim đập của mình, giống như lúc nhìn thấy Giang Vũ Thần ở nhà hàng Tây vậy.
Buổi sáng chúng tôi đua xe đã thắng được kem cây, kem lẳng lặng nằm trong hộp gỗ, xung quanh còn có đá lạnh để giữ nhiệt.
Một loại cảm giác đặc biệt vọt tới trong lòng tôi, có mấy phần cảm động, có mấy phần hạnh phúc, còn có mấy phần nói không rõ.
Không biết có phải là bởi vì cái hộp tương đối lạnh hay không, tay của tôi có chút runrun, không biết nên không nên ăn hết kem trong hộp, hay ăn từ từ...
Nhìn thấy tôi lo lắng bất động, tay Giang Vũ Thần lắc lư trước mặt tôi: “Chị bị kem đông cứng rồi sao?"
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Giang Vũ Thần, cãi lại: “Em mới bị kem cây đông cứng ấy!"
"Vậy thì chị mau ăn đi!” Giang Vũ Thần cười đến rực rỡ.
"Ừ.” Tôi có chút không nỡ, bóc giấy đóng gói cây kem ra, để lộ ra chiếc kem màu cam bên trong, thật giống như mặt trời rực rỡ trên trời. Tôi đem kem cây đưa đến miệng Giang Vũ Thần: “Em không ăn sao?"
Có thể là bởi vì tôi đột nhiên đem kem cây đưa đến trước miệng, nên Giang Vũ Thần bị hù một trận, lông mày cậu ấy một bên cao một bên thấp, hơi há hốc mồm, bộ dáng ngớ ngẩn, sửng sốt vài giây, Giang Vũ Thần đem cây kem đẩy trở lại: “Em đã ăn rồi, lúc nhân được không nhịn được."
"Đồ tham ăn.” Tôi thuận miệng nói thế thôi, không nghĩ tới Giang Vũ Thần khoa tay múa chân nói về lý do tại sao cậu ấy lại ăn kem trước.
"Lúc tan học, nhận được kem, ngay lập tức em đến công ty tìm chị, nhưng mà đồng nghiệp của chị nói chị đã đi ăn cơm cùng một người đàn ông rồi, lúc ấy em chỉ cần nghĩ một lúc cũng có thể đoán ra người đàn ông kia là Lý Minh Vũ, cho nên em tìm hết mấy cái nhà hàng gần công ty chị, tìm mãi cũng không thấy bóng dáng chị đâu! Buổi trưa mặt trời ngay giữa đỉnh đâu, chả nhẽ em không khát, không mệt mỏi sao?"
"Em gọi một cuộc điện thoại chẳng phải sẽ biết chị ở đâu sao?"
"Còn dám nói đến chuyện này, điện thoại di động của chị ở trên người sao?"
Tôi mở ra túi xách, cẩn thận tìm một hồi, quả nhiên không có.
"Ngay cả điện thoại cũng có thể quên ở nhà, chị rốt cuộc đã trưởng thành chưa vậy?” Giang Vũ Thần lại bắt đầu cười nhạo tôi.
"Ai nói người trưởng thành không thể có một trí nhớ không tốt chứ."
"Còn phản bác!” Nói xong, Giang Vũ Thần lại làm chuyện khiến thần kinh tôi bị tác động, cậu ấy lại sờ đầu tôi.
"Em cũng đâu có trí nhớ của người trưởng thành đâu!” Tôi tát lên tay Giang Vũ Thần, rồi hất tay cậu ấy ra, trừng mắt liếc cậu ấy một cái.
"Dù vậy trí nhớ của chị so với trí nhớ của em vẫn kém hơn! Nếu không, Liêm Di sau này chị gọi em là anh đi, anh đây sẽ chăm sóc yêu thương Liêm Di!” Giang Vũ Thần làm bộ thật tình nghiêm túc.
Ói máu, ói một hụm máu to! Một cái kem đã muốn trở thành anh của tôi? Giang Vũ Thần thật sự nghĩ rằng tôi rất dễ bắt nạt đây.
"Tránh xa một chút! Chị so với em lớn hơn, em phải gọi chị là chị đó!"