Gọi Tôi Là Chị Được Không

Chương 47: Kết cục 2



Editor: Táo đỏ phố núi

Em trai đẹp trai lại đáng yêu...... Thu lại tâm sự trong lòng, tôi lắc đầu cười nhạt, bước nhanh hai bước chạy theo Minh Chí.

Đến gần cửa hàng sushi, nhìn xuyên vào bên trong, chúng tôi nhìn thấy Giang Linh mặc bộ quần áo tươi sáng, đúng lúc này cô ấy cũng quay đầu nhìn về phía chúng tôi. Diễng đáng ele quiý don. Thấy tôi và Minh Chí cùng đi, cô ấy cười vô cùng vui vẻ, vẫy vẫy tay đối với tôi. Nhưng mà tôi không có hơi sức để đáp lại cô ấy.

Khi tôi sắp bước chân vào cửa hàng sushi, không hiểu sao tôi lại có cảm giác nó giống như có ma thuật, khiến cho tim tôi đập mạnh và rất khó thở.

“Hi!”

“Hi cái gì mà hi.” Đối mặt với sự chào hỏi nhiệt tình của Giang Linh, Minh Chí nhỏ giọng thì thầm.

“Hi.” Tôi cố hết sức lộ ra khuôn mặt tươi cười với Giang Linh.

Mặc dù Giang Linh không chọn chỗ mà lần trước tôi và Vũ Thần tới đây lần đầu tiên, nhưng mà dù sau nơi này cũng có quá nhiều điều để nhớ lại...

Còn chưa kịp ngồi xuống chỗ xong xuôi, tôi đã vội vàng nói lời chào từ biệt với hai người bọn họ rồi.

Không phải là trong người tôi không khỏe, mà chẳng qua là tôi không chịu nổi không khí và những hình ảnh khiến cho người ta nghẹt thở kia. Kể cả lần đầu tiên tôi và Vũ Thần hôn nhau, hay là anh nắm tay của tôi, mười ngón tay đan vào nhau, tuyên bố sẽ khôn buông tay...

Tôi thua, sự đau lòng sau đêm hôm đó của tôi đã tỉnh lại, tôi cho là mình có thể quên đi cảm giác có anh ở bên cạnh, sẽ thích ứng được cuộc sống không có anh, nhưng mà mới chỉ mười hai ngày, không tới hai tuần lẽ, tôi đã bị đánh bại hoàn toàn!

Quá khứ của chúng tôi không phải cơn ác mộng, cũng không phải là một giấc mơ đẹp, mà nó là sự thật, là chuyện đã từng xảy ra!

Quan trọng hơn là, tôi trân trọng nhưng chuyện đã từng xảy ra, cho nên sẽ không oán hận nó một chút nào, lại càng không hận Vũ Thần! Tình yêu của chúng tôi mới bắt đầu, sao có thể để cho hận thù chiếm giữ được?

Đi ra khỏi cửa hàng sushi, tôi cuống quít trốn vào trong quảng trường đông đúc.

Ở đây có rất nhiều người, nhốn nha nhốn nháo, nhưng mà người tôi muốn gặp lại không có ở đây.

Đôi mắt mờ mịt sương mù, sự nhớ nhung vượt qua cả nỗi đau, không giấu nổi sự tò mò, rốt cuộc tôi lấy dũng khí mở lá thư mà Vũ Thần đã để lại cho tôi ra. Diễng đáng ele quiý don.

“Không biết nên xưng hô với em như thế nào, Liêm Di? Hay là chị? Thôi, có lẽ vẫn nên theo cách thức mà trước khi anh viết thư cho em. Đầu tiên, anh xin lỗi, vì đã không chào tạm biệt. Anh biết rõ là em nhất định sẽ tức giận, sẽ mắng chửi nói anh là người xấu, nhưng mà không sao, ai quan tâm chứ! Người như em, đã nhiều năm rồi chỉ số thông minh cũng không khá hơn chút nào, anh nghĩ trình độ mắng chửi cũng không có gì ghê gớm lắm đâu? Nói thật, em suốt ngày coi anh như một đứa trẻ con, thật ra thì người trẻ con chính là em, có biết không? Ngốc muốn chết, nhưng mà luôn nghĩ mình thông minh. Phụ nữ như vậy, có người đàn ông nào thích thật lòng chứ? Suy nghĩ một chút, chuyển trường tới Canada, quả thật chính là một lựa chọn sáng suốt...”

Rời đi là một lựa chọn sáng suốt... Quả thật là một câu nói khiến cho người ta chết lặng.

Thứ bảy. Phi trường quốc tế.

“Chuyến bay đi Pháp còn năm phút nữa sẽ phải cất cánh, xin các vị khách hãy chuẩn bị để lên máy bay!” Tiếng loa thông báo vang lên một lần nữa.

“Liêm Di, con phải chăm sóc mình cho tốt nha!” Mẹ tôi nước mắt luôn rơi ôm lấy cánh tay của tôi.

“Con bé nó biết rồi, bà buông tay ra đi!” DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Cha tôi mở miệng khuyên nhủ trước tôi một bước.

“Ông thì biết cái gì, đây là lần đầu tiên Liêm Di đi ra nước ngoài! Đó là ở nước ngoài, chúng ta không có ai là người thân ở nước Pháp, ai sẽ tới chăm sóc Liêm Di chứ...”

“Mẹ.” Quần áo của tôi đã bị mẹ khóc làm cho ướt một mảng, cảm giác ươn  ướt dính vào da khiến cho tôi không thoải mái chút nòa, đưa tay kéo Minh Chí đang đứng nhàn nhã ở một bên, “Mẹ, mẹ còn lo lắng cái gì nữa chứ, đi nước Pháp, có Minh Chí chăm sóc con mà! Được rồi, đừng khóc nữa.”

Mẹ tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía Minh Chí, ánh mắt kia giống như là đem cả đời tôi giao cho Minh Chí vậy, “Minh Chí à, dì rất yên tâm về con, con hãy chăm sóc cho Liêm Di giúp dì nhé!”

“Dạ vâng.” Minh Chí vừa gật đầu vừa cười.

“Chuyến bay đi Pháp chuẩn bị cất cánh, xin quý khách hãy chuẩn bị lên máy bay!”

“Dì à, buông tay đi, nếu không sẽ làm trễ chuyến bay đấy!” Rốt cuộc Giang Linh không chịu nổi nữa, cô ấy và cha tôi cùng tiến lên, tách mẹ tôi ra khỏi tôi.

Tôi hết sức cảm tạ nhìn về phía Giang Linh gật đầu một cái, “Chúng ta đi thôi, cha mẹ mình thì nhờ cậu đưa họ về nhà giùm mình nhé.”

“Chị em tốt, không thể chối từ.” Giang Linh vỗ ngực một cái, sau đó vẫy vẫy tay về phía tôi và Minh Chí, “Trăng mật vui vẻ nha!”

"Ha ha, ha ha."

Tôi và Minh Chí hơi híp mắt lại, gật đầu một cái.

DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

“Chuyến bay đi Canada còn năm phút nữa sẽ cất cánh, xin quý khách hãy chuẩn bị để lên máy bay!” Vào lúc Giang Linh vừa túm lưng quần, vừa dỗ dành cha mẹ tôi đi ra khỏi sân bay, thì trong này tiếng thông báo lại vang lên tin tức chuyến bay mà tôi thực sự quan tâm.

"Minh Chí, cám ơn anh đã ủng hộ và khích lệ."

Minh Chí cười một tiếng rất trong trẻo, giống như là sự cưng chiều của một người anh trai dành cho em gái, vỗ vỗ bả vai của tôi, “Khách sáo như vậy làm gì?”

“Thật sự muốn cám ơn anh mà.”

“Biết rồi, anh đã nhận lời cám ơn của em rồi.”

“Anh đi Pháp phải cố gắng lên.”

“Em cũng phải cố lên!”

Đang lúc hai chúng tôi khích lệ nhau, thì có một người chạy như bay từ cửa về phía chúng tôi, “Bạn yêu, chuyến bay của cậu còn bao lâu nữa?”

“Năm phút nữa thôi.”

“Phù, không trễ là được! Dì quả là một nhân vật khó đối phó!” Giang Linh vỗ vỗ lên ngực đang nhấp nhô bất định.

“Nhìn cô thở hổn hển kia, bình thường không vận động, cho nên mới chạy hai bước đã mệt thành ra như vậy!” Giao dịch ở quán sushi lần trước, Minh Chí vẫn không lấy lòng Giang Linh được, quả cầu vàng kia vẫn chưa thu vào tay, trong lòng anh đặc biệt khó chịu.

“Tôi thích, không có chuyện gì cũng thích thở gấp chơi như vậy đó, có ý kiến gì không?” Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.

“Sao cô giống như bà cô vậy?”

“Còn anh thì giống như du côn!”

Nhìn thấy hai người sắp gây gổ, tôi vội vàng chen vào, “Dừng lại, hai người không phải muốn đi Pháp công tác sao?”

Lúc nói đến đây, Giang Linh nhíu mày nhìn về phía Minh Chí, “Đúng là xui xẻo, khó khăn lắm mới ra nước ngoài, lại đi cùng một nước với người này, hơn nữa lại cùng một thành phố! Ngay cả máy bay cũng đi cùng một chuyến!” Nói xong, Giang Linh lấy vé máy bay của tôi từ trong túi ra, “Cho cậu, vé máy bay đi Canada!”

“Cho cậu, vé máy bay đi Pháp!” Tôi cũng đưa tay ra, đưa cho Giang Linh vé máy bay.

Sau khi đổi vé máy bay xong, Giang Linh lại lấy một tờ giấy ở trong túi áo ra, “Trên đó ghi rất rõ ràng, địa chỉ và điện thoại của nhà mình.”

Tôi nhận lấy tờ giấy, lúc này loa thông báo lại vang lên thông báo tin tức cất cánh chuyến bay của chúng tôi. Thời gian không còn nữa, lần này ba người chúng tôi nên nói lời từ biệt rồi.

“Giang Linh, cũng muốn cám ơn cậu, cậu là người bạn thân tốt nhất đời này của mình! Cậu chính là người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp trong mắt của mình!”

“Hơn nữa tài đức vẹn toàn!” Cô ấy cười bổ sung.

“Đúng! Tài đức vẹn toàn!”

“Liêm Di!” Không biết là dây thần kinh nhạy cảm, hay là Giang Linh cảm tính một lần, đem tôi bảo vệ.

“Giang Linh.” Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.

“Bạn yêu, một thời gian không gặp nhau, hãy tự chăm sóc mình thật tốt!”

“Cậu cũng hãy tự chăm sóc mình thật tốt, món điểm tâm ngọt đừng ăn quá nhiều, cậu vốn hay bị đau răng.”

“Biết rồi... Em dâu.”

Buông Giang Linh ra, tôi vui mừng nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ấy, “Giang Linh?”

Cô ấy bất mãn, “Cậu đã là em dâu của mình, phải gọi mình là chị có biết không hả?”

“Vậy thì... Chị!”

“Các vị hành khách, máy bay sẽ lập tức cất cánh, xin quý khách hãy thắt dây an toàn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.