Good Boys Gone Bad...

Chương 12: Lốc !



Bảo mặc vội cái áo pull màu nâu hạt dẻ và cái quần Jeans màu đen. Nó chậm chạp vào nhà tắm rửa mặt.Nhìn nó trong gương, đôi mắt ngấn lệ, đỏ ké. Mái tóc xổ tung không còn 1 đường lối nào. Nước da nhợt nhạt xanh lét, nhìn nó như người bị bỏ rơi nào đó vô vọng trong một thời gian rất dài.

Chính nó cũng không ngờ mọi thứ thành ra thế này.

Tựa hồ một tên tội phạm bị vạch bộ mặt gian tà trước công lý. Mọi thứ cũng giống như bức tường xấu xa nay vỡ vụn ra hàng ngàn mảnh.

Nó có từng nghĩ đến việc giải quyết cái đống bùi nhùi này. Nhưng đó là một ngày nào đó. Nó mãi chần chừ để rồi đây khi nước đụng đến chân, Bảo chi thấy lạnh và chết cứng tại đó.

—- o0o —-

Trên xe taxi, Nguyên nhìn mãi ra cửa sổ. Sài Gòn về đêm đẹp tuyệt. Không khí ngày Tết tuồn hết cả ra đường. Những cửa hàng đầy ắp xe cộ, người người đi lại như mắc cửi. Trên hè phố, những “bãi” thời trang cũng mọc lên như nấm, vài mét lại xuất hiện một cái. Chúng náo nhiệt, đem đến cho người ta cảm giác vui vẻ của mùa xuân đang đến.Ước gì, đơn giản là hắn có thể dẫn nó đi vui vẻ sắm sửa vài món đồ. Thời tiết dạo này lạnh, rét buốt và khô khốc. Một vòng tay, một cái ôm, một nụ hôn … sao xa vời.

Những thứ nhỏ nhoi, mà hắn tự cho là của hắn nhưng mãi vẫn không dùng đến được.

Bên kia, Huy vẫn fone nói chuyện điện thoại. Mọi việc hết sức căng thẳng.Xe đang vòng về nhà đón Bảo.

—- o0o —-

Trong cái khách sạn trên Lăng Gia Cả, Hiếu bước vào phòng tắm. Nó cởi hết đồ đạc trên người mình rồi bật vòi hoa sen. Không bật nước nóng, nó cho từng tia lạnh giá chạy trên làn da nõn nà của mình. Thấm sâu vào da thịt. Người nó khẽ run lên vì sự thâm nhập không mấy dễ chịu của nước.

Anh đến trễ – nó nghĩ – Anh nói hẹn gặp ở đây mà! Kết thúc? Kết thúc là như thế nào?

Có tiếng gõ cửa ở bên ngoài.

– Duy đây!

– Cứ vào đi …

Hắn bước vào. Khẽ khàng đóng cửa, rồi ngồi lên giường.

Đôi mắt Duy nhìn về cửa phòng tắm. Nhìn vào bóng đen in trên tấm kính mờ.

– Anh đến để …

– Kết thúc – Tiếng nó vang vọng trong phòng tắm

– Nhưng anh muốn nói là …

– Anh không phải là đĩ – Tiếng nó vẫn vọng ra một cách đều đều.

– Cái đó thì anh nghĩ nhóc biết lâu rồi.

– Vậy anh muốn nói cái gì?

– Tại sao nhóc biết mà … nhóc vẫn để chúng ta mua vui … như thế?

– Bộ anh không thích sao!

– Thích, rất thích.

– Vậy là ổn. Dễ dàng là anh không cần đến đây nữa. Cứ xóa đi số điện thoại là mọi việc như biến mất. Trôi tuồn tuột như khi ta dội nước bồn cầu – Nó dùng giọng cao của mình, như thể mỉa mai chính nó hơn là mỉa mai hắn.

– Ví dụ có sức thuyết phục. Nhưng anh không làm vậy …

– Đơn giản là tại vì anh tức cười quá – Chen lẫn trong tiếng lạch bạch của nước từ vòi sen là tiếng kì cọ da thịt.

– Vậy à..

– …

Rồi cả hai trả cho màn đêm sự yên tĩnh. Bóng tối nuốt gọn căn phòng. Cửa sổ mở, những làn gió lạnh lẽo len vào tận các khớp tay và chân làm nhức nhối và tê dại. Những cái rèm cửa buộc dính vào tường không được xõa tung bay theo gió cũng đang cựa mình tức tối. Cái máy điều hoà cũ kĩ, đen ngòm và bụi bặm tựa loài thú dữ trong đêm đen, nhìn vào những khe hở như đang vọng ra tia nhìn nghi hoặc. Trong căn phòng trống trải chỉ có cái bàn và giường, cái máy điều hoá bỗng hoá thành một thứ gì đó nguy hiểm với những ngóc sâu khó dò đang xem xét con mồi bé bỏng. Để bất chợt lại có thể nhè từ trong các đường đen hun hút ấy biết bao là răng nanh.

Cạch.

Nhà tắm mở ra.

Hiếu dùng cái khăn lông lau cho khô người. Người nó run lên theo từng làn gió. Mái tóc sau khi lau khô thì xù lên, làn da mịn màng của nó nhợt nhạt như ánh trăng tròn. Dưới cái ánh sáng vàng vàng của ngọn đèn tròn trong nhà tắm. Hiếu ẩn hiện như một bóng ma. Một bóng ma rất đẹp.

Một bờ mông tròn trĩnh. Như nước tràn trên những mỏm đá lại chạy về biển khơi, dạt dào và cuồn cuộn.

Bụng phẳng, uốn lượn như con sông quay về một mối đổ dồn về nơi cuối thung lũng màu mỡ đến ngọt ngào.

Nhũ hoa đỏ hồng nhưng ngực lại trắng tinh, cái thứ trắng mà làm cả màu vàng chói chang của bóng đèn hay màu trắng hồng hào da em bé bị biến thành những màu sắc hoá ra đen đúa đến thảm.

Khoé mi mơ màng và mộng mị, mông lung như một sáng lấp lánh của vịnh Cà Mau, loang loáng những dát vàng, bạc óng ánh, chạm nổi vào đầu những con sóng, nhịp nhàng như bản hoà âm vĩ đại của tạo hoá.

Những mảng thịt nơi cổ trắng ngần, được làm từ thứ sữa tươi của Long Thành, tắm trong mật ong, luyện trong thảo mộc. Tinh tế, cuồng nhiệt, ngây ngất.

Rồi đến những đam mê nơi giữa hai chân. Một thôi thúc kì lạ, khác xa với những thứ trần tục. Ngây ngất, như thể thánh thần, như thể chúa trời. Định kiến về những gì hoàn mỹ và hoa mỹ bị bóp vụn ra rụng rơi dưới cái huyền ảo kiêu xa. Hỏi xem, Monalisa mê hoặc bằng không? David ư, mi đã là gì, mi có hoàn mỹ đến thế? Ơ kìa, Soleil levant, chỉ là một mặt trời, đến đây là cả vũ trụ. Có thể nó đã là một tiên đề, một thứ thừa nhận không phải chứng minh. Một thứ nhìn bằng mắt, cảm bằng mắt, hiểu bằng tâm, điên loạn bằng cơ thể.

Tại sao là bóng ma ư?

Người ta thường nói Adam được tạo theo mô phỏng của chúa trời. Người tạo ra Adam hoàn mỹ và thánh thần. Trên đời này ai đẹp được như chúa trời, mà Adam mô phỏng theo người, vậy vạn vật ai đẹp bằng Adam? Không, không phải là Adam vì Adam không toàn mỹ đến thế. Cũng không phải là chúa trời, vì không toàn năng, không trong sạch đến thế. Em là một cái gì đó loang màu đỏ đẹp đến gai người. Cái thứ vẫn mọc đầy rẫy trong trái tim anh. Bó thành những sợ dây thừng gai kéo trái tim đến nghẹn ngào, đến ứa máu. Em tàn nhẫn, em nóng bỏng …

Cả tiếng rên khoái cảm của của em cũng mang anh đến thiên đường. Chỉ làn da của em cũng đốt anh trong khoái lạc. Dục vọng, đam mê, thèm muốn, chiếm hữu …– Đẹp không? – Nó hững hờ hỏi.

– Đẹp.

– Cái nào, cổ, vú, ngực, bụng, mông hay đùi?

– Tất cả.

– Hay thật!

– Không thấy lạnh sao? Cảm đấy … – Tiếng hắn như tiếng gió thì thầm.

Nó với điếu thuốc trên bàn, ngậm đầu lọc vào mồm rồi châm lửa và đứng bên bệ cửa sổ.

– Kết thúc là sao?

– Là chấm hết …

– Haha … – Nó rú lên cười, cười sặc sụa. Toàn thân nó rung lên nom như một bệnh nhân mới trốn về từ Biên Hoà.– Hứng thú đến thế cơ à!

– Chứ sao, anh vẫn hay ù lì đến tội– Nó nhìn hắn, cười thương hại. Rồi nó phì phèo một làn khói trắng.

– …

– Chấm hết? Kết thúc? Trời ạ, anh tính chọc tôi cười chết à? Đến cả bắt đầu ta còn không có …

– …

Hắn ngớ người một lúc lâu. Bàn tay khẽ giơ lên rồi … hạ xuống. Hắn quay bước bỏ đi. Bỏ lại căn phòng nhuốm đen cùng bóng ma ấy … bỏ lại người mà hắn yêu, thêm một lần nữa.

Rầm!

– Tại sao em không thể nói là em đã rất nhớ anh nhỉ?Nó thở dài. Hiếu đã chạy như bay đến đây. Cốt để nói rằng chúng ta không thể như thế. Nhưng những gì nó nói được chỉ là sự tàn nhẫn. Khi nhìn thấy hắn, đột ngột mọi thứ nóng bỏng trong nó nguội lại, nó không biết nói gì và làm gì nữa.Có quá nhiều thứ để nói nhưng lại không biêt bắt đầu từ đâu.Nó lại rít thuốc và thở dài. Lòng tê buốt theo từng làn gió.Nước mắt nó không rơi.

– Chúng ta chưa có gì cả … chúng ta bắt đầu lại từ đâu đi …

Hiếu không phải là đứa ngu. Nó biết ngay từ đầu Duy là hạng người nào. Cái sự vụng về khi ôm ấp nó cũng đủ làm nó nhận ra. Nhưng sao, Hiếu vẫn không thể nào bắt mọi chuyện đi vào con đường của một mối quan hệ yêu đương bình thường. Nó cứ trật đi như một cuộc vui ***. Hiếu muốn mọi chuyện rõ ràng chứ, nhưng nó không bao giờ nói, chỉ để mọi chuyện cứ thuận theo thế mà đi. Mà hắn cũng chấp nhận thế, nó cũng chấp nhận thế, tất cả đều chấp nhận như nhau … nhưng nó lại chờ hắn, chờ hắn phá tan cái quan hệ mà đa phần là xác thịt này, mà cái sự “mỏi mòn” chỉ cắm cọc vào tâm hồn nó…Hiếu chờ 1 lời tỏ tình.

Nôm na, chỉ là những con người ngu muội lạc vào vòng xoáy của Eros. Tưởng như hư hỏng lại ngây ngô đến ngu người.

Hiếu muốn ói. Tim nó nhói. Nhưng khoé mi vẫn khô rang. Em không khóc đâu anh. Em mạnh mẽ lắm, thật đấy …

Ngoài trời, màu đen xen lẫn những quầng trắng, vài con thú đói bụng reo ầm ĩ. Mưa lại về. Lạnh lẽo đến gai người.

Điện thoại nó reng …

Well I wonder could it be

When I was dreaming ’bout you baby

You were dreaming of me

Call me crazy, call me blind

To still be suffering is stupid after all of this time

Có chuyện rồi.

—- o0o —–

Duy thẫn thờ bước từng bước. Mưa rơi trên vai hắn. Lạnh lẽo lắm, đau lắm. Moị chuyện vẫn như mọi hôm. Vẫn bỏ chạy, hắn không dám thử đối diện, mặc dù bị tổn thương nhưng hắn vẫn né tránh. Thế đấy, rõ ràng là hắn muốn ôm nó, muốn hôn nó, muốn vồ lấy nó. Nhưng cuối cùng, Duy cũng chỉ để cho mọi thứ ù lì ủ ê.Hắn cũng thấy mọi chuyện cần một cái bắt đầu. Một hiệu lệnh xuất phát, như hải đăng trong một đêm giông bão tối tăm mù mịt.

Dù thế, dù trí óc gào thét từng cơn, nhưng bật ra ngay khoé môi chỉ là sự yếu đuối, chán chường và dễ tổn thương …

Đến ngày nào thì anh mới được có em? Anh không nghĩ thế là hết!Reng

Điện thoại hắn reo!

Nét mặt Duy đanh lại theo từng con chữ một. Loáng thoáng trong tai nghe có giọng gào lên ở âm vực cao …

– … Tuấn … sắp có chuyện lớn … Long …

Hắn vội vàng. Mọi cơn sóng đang xoáy vào nhau, va đập dữ dội.

Bão đến. Lớn lắm.

—- o0o —-

Khu K300, nhà Long …

– Chuyện mày sao rồi – Long ngồi vắt vẻo trên ghế, chân gác lên bàn, mắt dán vào màn hình vi tính. Một đoạn film *** đang đến hồi gay cấn. Tiếng các nhân vật thở hổn hển, một cuộc mây mưa tập thể của lũ thú vật. Mắt hắn nhắm nghiền và tay chạy dài nơi đáy quần.

– Không chán à – Hùng ngồi trên giường, hí hoáy viết tin nhắn.

– Hơ … thôi quên đi, mày thiếu gì đứa chứ …

– Kệ tao, này nhắn là “ Anh chờ em tha thứ, anh nghĩ là em sẽ hiểu. Vì anh cần em ” được không nhể?

– Ồ, good. Sến sến như thế mà nhiều người sẽ nghĩ mày tâm lý và có chiều sâu lắm đấy.

– Má mày! thôi đi.– Bla bla bla … tuỳ mày.

Ngoài trời một tiếng sét nổ đánh đoàng.

Kíng koong … kíng koong …

– Ê có người kìa, mày xuống mở cửa đi – Long làu bàu, đang ngay khúc hấp dẫn.

– Nhà mày mà, mày xuống đi.

– Mày không thấy tao bận sao?

– Haiz, mệt, mày là đồ chó má. Cứ thích sai người này người khác – Hùng rủa ỏng lên rồi lết khỏi giường chạy vội xuống cầu thang.

– Thank you, tí tao cho mày xem vài đoạn flim hay lắm, bảo đảm nóng-hấp dẫn – tê tái vì cứng.

– Không ham, mày cứ từ từ hưởng thụ đi – Tiếng thằng Hùng vang vọng dưới tầng trệt.

– Ôi vì chúa! Mày phải xem đấy – Long hét lên hào hứng.

– Mày là đồ con … Xin lỗi, Cậu kiếm ai – Hùng mở cửa. hắn nén vội câu chửi thề lại vì nhân vật mới đến cứ đằng đằng sát khí. Quần áo ước nhẹp nước mưa và người cứ run lên bần bật.

– Long – Người ấy nghiến chữ Long tan nát đến độ phải mất một lúc lâu, Hùng mới hiểu cái cao độ vừa bay qua là lời nói.

– Long ơi có người kiếm … – Hắn hơi lúng túng rồi tránh qua một bên, gáy lạnh như thể ai đó áp nước đá vào. Tự nhiên Hùng ước gì mình đã chưa ở đây!

– Chó má, đứa nào cứ làm phiền ông thế này … mày là ai – Long tức tối chạy một mạch từ cầu thang xuống. Quần áo sộc sệc, khoá quần cũng quên kéo. Xem ra hắn đang trong lúc hưởng thụ thuần tuý.

– Mày là Long – Giọng Tuấn lạnh lùng. Như thể ngâm đâu đó trong tủ đá. Sắc nhọn đến có thể đâm lủng da thịt. Một cái lạnh chứa đầy sát ý.

Hình như gã Long cũng nhận ra. Hắn từ từ tiến đến bệ cửa, lời nói có phần đàng hoàng lại. Cái sát ý ấy lạnh đến nỗi, người như hắn cũng có phần hoang mang.

– Vâng, tôi có quen cậu.

– Mày chết mẹ mày đi …

Vừa dứt lời nói, từ bàn tay chắp sau lưng nãy giờ, Tuấn giơ lên một cái chai thuỷ tinh đập mạnh vào đầu Long. Cái chai nát vụn, máu từ đâu đó trên cái mái tóc moden bắn ra tung toé. Long hú dài một tiếng chửi thề tục tỉu mà không ai nhận ra. Hắn loạng choạng mấy bước, vừa ôm đầu vừa thở dốc.

– Tao giết mày, đồ con chó.

Tuấn điên cuồng lao đến nắm áo hắn. Vật xuống đất và đấm tới tấp vào mặt. Tiếng gào thét vang vọng trong màn mưa. Long không phòng bị và không hiểu gì cả nên chịu trận như một cái bao cát thảm thương, nhìn vào chỉ thấy, xong chuyến này, khuôn mặt hắn lồi lõm chỗ này chỗ kia quả là chuyện bình thường.

Máu từ vết thương trên đầu lan trên thềm nhà trắng, nhiều đến nỗi tưởng rằng nền nhà vốn có màu đỏ. Những mảnh vụn thuỷ tinh rớt loang loáng, cứa vào da mặt gã sỡ khanh, vào cổ, làm máu càng nhuốm đỏ cả khuôn mặt gã. Trên gò má và quanh mắt bây giờ bầm tím nhiều nơi. Khoé miệng ứa máu, và tiếng chửi rủa hỗn loạn đến không thể phân biệt ra cái gì. Nắm tay Tuấn cũng tét ra đỏ lòm. Tất cả như một cuộc hỗn chiến của hai con dã thú.

Hùng chết trân tại chỗ. Hắn đờ ra vì chả hiểu cái mô tê gì, nhưng thấy bạn mình bị đánh dữ quá, hơi lưỡng lự, hắn cũng xông vào.

Hùng đá Tuấn văng vào trong, đầu đập vào bệ cửa, rồi hí hoáy đỡ Long dậy. Hắn nhắm, dù có hai người nhưng không thể địch nổi Tuấn, vì bây giờ thằng đó như thằng điên vậy, hai mắt loé hận thù, nom như con quái vật mới bị đâm, nay hung hãn tự vệ.

– Dis, mày chờ xem – Long hồi phục khá nhanh, hắn đứng lên ngay, mặt dù vẫn còn choáng vì những cú đấm của Tuấn.– Tao chờ à, giờ để xem mày còn cựa quậy được nữa không – Tuấn rít lên, đến cái âm vực mà chỉ có lũ dơi may ra mới nghe thấy. Từ trong túi quần, hắn rút ra con dao màu bạc nhỏ, lăm le phóng tới.

Đến giờ thì lũ Long và Hùng thật sự xanh mặt. Như bản năng hai đứa co giò chạy.

Tuấn phóng theo. Hắn muốn đâm chết cái thằng khốn Long này ngay bây giờ.

Trong màn mưa, khi các vị hàng xóm đáng kính đang lê lết ra khỏi tổ ấm để dòm xem cái quái gì ầm ĩ trong mưa thế này thì ba kẻ đang rượt nhau.

Bàn tay Hùng cũng nhuốm đỏ do khi nãy Tuấn chém hụt.

Thế đấy. Mọi rắc rối bắt đầu đổ chồng lên nhau như trò chơi kéo theo …

—– o0o —–

Nhật, Hiếu, Bảo, Huy, Nguyên, Duy đến nơi thì mọi thứ chỉ còn một vũng máu loang trên nền.

– Gọi con Thơ ngay – Duy quát Nguyên!

– Thơ ấy hả, anh Nguyên nè, gọi cho tụi nó giùm anh, cả nhóc Xuân Tú nữa. Mày ở nhà biết chuyện gì mà.

– Mẹ kiếp, tôi gọi rồi. Anh đừng có la, tôi cũng lo chết đây – Nói xong nó cúp máy.

– Nguyên, tao kiếm thằng Khang, thằng Long không phải dạng vừa đâu.

Duy nói rồi lướt trong đêm đen. Khuôn mặt tái xanh, bóng hắn chìm trong màn mưa, thoáng lưỡng lự, Nguyên ném cho Huy cái nhìn trấn an rồi anh cũng bám theo Tuấn.

Còn lại Huy với Bảo hoang mang đến cực độ. Bàn tay chúng bấu vào nhau đến chảy máu cả ra …– Rồi, Huy, Bảo, tụi mày cho tao biết cái quái gì đang diễn ra ở đây. Ngay – Hiếu quát như điên loạn.

Mọi thứ giờ vỡ ra … tràn như con sóng vỡ bờ!!!

Mưa rơi rất nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.