Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 249: Đêm ở đại sảnh đường



Giáo sư Dumbledore cho đưa tất cả học sinh nhà Gryffindor trở lại Đại Sảnh đường. Tầm mười phút sau, học sinh các nhà Hufflepuff, Ravenclaw và Slytherin cũng được đưa tới nhập bọn với vẻ mặt vô cùng bối rối.

Khi khi 2 vị giáo sư McGonagall và Flitwick đóng tất cả cửa vào Sảnh đường, giáo sư Dumbledore nói với học sinh:

"Các giáo viên và tôi cần thực hiện một cuộc kiểm tra khắp lâu đài. Tôi e rằng các con phải ngủ lại đây đêm nay vì sự an toàn của chính các con. Tôi yêu cầu các huynh trưởng canh gác ở các lối vào Sảnh đường và tôi giao trách nhiệm cho các Thủ lĩnh Nam sinh và Thủ lĩnh Nữ sinh, bất cứ động tĩnh nào cũng phải được báo cáo cho tôi ngay lập tức."

Thầy quay qua nói với Percy, người đang ưỡn ngực một cách tự hào và long trọng:

"Phái một trong những con ma đi báo cáo cho tôi."

Giáo sư Dumbledore ngừng nói, chuẩn bị ra khỏi Sảnh đường thì sực nhớ ra:

"À, phải, các con cần..."

Gs Dumbledore chỉ cần vẫy nhẹ một cái cây đũa phép trong tay, mấy cái bàn dài lập tức bay tới sát tường và tự dựng mình lên đó; một cái vẫy khác, sàn Sảnh đường lập tức xuất hiện hàng trăm cái túi ngủ êm ái màu tía.

Giáo sư Dumbledore đi ra và đóng cánh cửa lại.

Bên ngoài cửa, Gs Dumbledore gặp Thomas đang đứng chờ sẵn. Thầy tiến tới và ra hiệu Thomas đi theo mình.

Trong một phòng học trống, Gs Dumbledore hỏi:

“Con có làm quá tay không Thomas? Những hình ảnh đầy máu me đó có thể dẫn tới khủng hoảng to lớn cho các học sinh.”

Thomas khẽ lắc đầu:

“Con cho rằng kẻ phản bội cần 1 liều thuốc mạnh. Còn sự khủng hoảng… ha ha… con không cho rằng 1 con chuột chết thực sự có thể hù dọa các học sinh của nhà Gryffindor. Nếu như bị hù dọa thì chỉ có thể nói: chiếc nón phân loại đã phân nhầm người.”

Gs Dumbledore cau mày, ông tiếp tục hỏi:

“Có lý do gì khiến con thay đổi kế hoạch. Theo những gì chúng ta đã thảo luận thì…”

“Con cho rằng nó quá lãng phí thời gian. Con vốn cho rằng sẽ cần nhiều thời gian để chuẩn bị nên mới đề ra kế hoạch đó. Nhưng hiện tại, khi mà mọi việc đều đã được chuẩn bị xong, con chẳng có lý do gì tiếp tục để cho hắn tiếp tục nhởn nhơ hết ăn rồi nằm cả.”

Gs Dumbledore khẽ trầm ngâm, sau một hồi, ông hỏi:

“Con tính tiếp theo sẽ làm gì?”

Thomas không chút do dự trả lời:

“Tiếp tục chế tạo khủng hoảng gây áp lực tâm lý lên Peter Pettigrew. Con muốn ép hắn sợ hãi tới mất lý trí. Một khi hắn đã không còn tỉnh táo, mọi việc sẽ trở lên thật dễ dàng.”

Gs nhìn Thomas thật lâu, ông hỏi:

“Con có từng nghĩ tới việc hắn sẽ phát cuồng và tấn công người khác chưa? Con có thể đảm bảo là bạn của con sẽ không thành nạn nhân của 1 tên điên không?”

Thomas khẽ nhếch miệng, nở một nụ cười đầy kiêu ngạo:

“Một con chuột nhắt mà thôi. Nếu như không phải thầy ngăn cản, con đã lôi cổ bắt hắn uống 1 bụng “Chân dược” rồi. Vòng vèo như thế này thật phí thời giờ!”

Gs Dumbledore nhìn vẻ mặt kiêu ngạo và ánh mắt chen lẫn vẻ khinh miệt của Thomas, âm thầm cau mày.

“Không phải thứ gì cũng có thể giải quyết một cách thô bạo được.” – Gs Dumbledore khuyên nhủ: “Nếu như con chỉ chú tâm vào mục đích của bản thân mà không suy sét tới những ảnh hưởng từ hành động của mình, con sẽ rất dễ phạm phải những sai lầm khiến mình hối hận cả đời.”

Thomas ngúc ngắc đầu đáp lại:

“Vâng. Con sẽ ghi nhớ.”

Từ vẻ mặt của Thomas, Gs Dumbledore có thể nhìn ra được bản thân cậu ta không hề để những gì ông vừa nói ở trong lòng.

“Con nên trở về nghỉ ngơi sớm đi. Mọi việc còn lại ta sẽ lo liệu.”

“Vâng. Con xin phép.” – Thomas rời đi, cậu ta đã hoàn thành phần diễn của mình.

Gs Dumbledore đứng lặng nhìn theo hướng cậu học trò của mình rời đi. Ông tự hỏi liệu có phải chiếc nón phân loại đã thực sự sai lầm. Theo những gì ông nhìn thấy, thì Thomas đang dần biểu hiện ra những đặc điểm vô cùng nổi trội của 1 Slytherin: tham vọng, kiêu ngạo,… và cách hành xử của cậu học trò của mình đang dần dần có mùi không từ thủ đoạn.

“Severus, thầy có nghĩ rằng Thomas Walker thích hợp với Slytherin hơn là Gryffindor không?”

Từ cánh cửa đang mở sẵn, Gs Snape tiến tới, trên khuôn mặt của ông thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ. Ông không rõ tại sao Gs Dumbledore lại nói như vậy.

“Slytherin? Hiển nhiên rồi! Tôi luôn cho rằng đó mới là nơi thích hợp nhất với cậu ta.” – Gs Snape đáp lại câu hỏi của Gs Dumbledore với giọng có chút mỉa mai.

Gs Dumbledore thì thào:

“Thật vậy sao…”

“Tham vọng to lớn, tháo vát, quyết đoán, và kiêu hãnh.” – Gs Snape nói với giọng khẳng định: “Chưa kể tới ý thức cực kỳ mạnh mẽ về vinh dự gia tộc. Còn có thể mong đợi điều gì hơn ở 1 Slytherin.”

“Anh cũng cho rằng chiếc nón phân loại thực sự đã nhầm lẫn.” – Gs Dumbledore hỏi.

Gs Snape nói:

“Cái nón rách rưới đó đã cả nghìn tuổi. Tôi chắc chắn sẽ không phản đối nếu ngài quyết định thay thế nó bằng một thứ gì đó chính xác hơn.”

Gs Dumbledore đột nhiên rơi vào im lặng. Sau một hồi, ông chợt nói:

“Không! Chiếc nón phân loại không sai. Tôi tin rằng chưa tới lúc. Lựa chọn của chúng ta quyết định chúng ta là ai. Thằng bé hiện tại chỉ đang say mê với sức mạnh to lớn mà nó mới sở hữu. Nhưng nó sẽ rất nhanh tỉnh táo lại thôi. Đến lúc đó, chúng ta đánh giá cũng không muộn.”

Gs Snape hỏi với giọng đều đều:

“Ông cho rằng nó có thể tỉnh lại? Có mấy người có thể thoát khỏi cơn say quyền lực và sức mạnh? Và ông cho rằng 1 đứa nhóc có thể?”

Gs Dumbledore nhìn ra xa, ánh mắt ông hướng về hư không:

“Tôi tin rằng nó có thể!”

“Tại sao?”

“Vì đó là Thomas Walker!”

***

Thomas đi tới Đại Sảnh đường, nơi đây đã lấp đầy học sinh của các nhà.

Lúc này, huynh trưởng Percy hô lớn:

"Đèn sắp tắt ngay bây giờ. Tôi yêu cầu mọi người chui vào túi ngủ và không nói chuyện nữa."

Đảo mắt nhìn qua căn phòng đầy nhóc người, Thomas dứt khoát rời khỏi, cậu ta sẽ Phòng Yêu Cầu để kiếm chỗ ngủ.

***

Ron quay sang hỏi Harry:

“Cậu có thấy Thomas đâu không?”

“Không rõ. Có lẽ cậu đi trợ giúp các giáo sư tìm kiếm Black.”

Hermione đột nhiên hỏi:

“Các cậu nói coi, nếu Thomas gặp Sirius Black thì cậu ấy sẽ thế nào? Ý của mình là… dù sao thì đó cũng là cậu ruột của cậu ấy… liệu Thomas có lương tay với hắn không?”

Harry ngập ngừng:

“Mình không chắc… cậu nói cũng đúng, đó dù sao cũng là cậu ruột của Thomas. Nếu như cậu ấy có nhẹ tay thì chúng ta cũng chẳng có bất cứ lý do gì để mà chê trách cậu ấy cả.”

Ron cũng mơ hồ:

“Nói thật thì mình chẳng muốn để Thomas dính dáng vào vụ này tí nào. Có lẽ cậu ấy sẽ là người khó xử nhất.”

Cuộc nói chuyện của cả ba bị chấm dứt bởi Percy, anh tiến tới và nhắc nhở chúng rằng hiện tại đã tới giờ đi ngủ. Percy thậm chí còn yêu cầu cả ba tách nhau ra mỗi người một góc để khỏi ảnh hưởng tới người khác.

Sau khi đuổi Percy đi bằng việc hứa hẹn sẽ không tiếp tục làm ồn, Harry, Ron và Hermione triệt để im lặng. Và rất nhanh Harry đã nghe thấy Ron phát ra những tiếng ngáy khe khẽ cũng như tiếng hít thở đều đều của Hermione.

Trong cả ba, chỉ duy nhất Harry còn trăn trở không tài nào chợp mắt. Kể từ khi được Thomas cho biết về mối quan hệ thực sự của Sirius với gia đình của mình, Harry thường xuyên mất ngủ.

Sau khi cơn phẫn nộ qua đi, thì những trăn trở bắt đầu hành hạ Harry, cậu không thể hiểu được tại sao một người vốn là bạn thân của cha mẹ, là cha đỡ đầu của mình, một người luôn được biết đến về sự yêu thích thế giới Muggle lại phản bội. Có lẽ giống như lời Thomas nói, trong việc này còn gì đó uẩn khúc. Lúc này, Harry chỉ hi vọng Thomas tóm được Sirius để cậu có thể hỏi cho ra lẽ chuyện gì đã xảy ra vào cái đêm định mệnh đó.

Cứ mỗi một giờ lại có một giáo viên trở vào Sảnh đường để xem xét coi mọi thứ có được yên tĩnh không. Vào khoảng ba giờ sáng, khi nhiều học sinh đã ngủ say, giáo sư Dumbledore bước vào. Harry thấy thầy nhìn quanh để tìm Percy. Anh đang len lỏi giữa những túi ngủ, yêu cầu mấy đứa nhiều chuyện đừng nói nữa. Lúc đó Percy chỉ cách Harry, Ron và Hermione mấy bước chân. Nghe tiếng bước chân Gs Dumbledore đến gần, cậu bèn giả bộ ngủ say.

Percy thì thào hỏi:

"Thưa thầy, có thấy dấu vết gì của hắn không ạ?"

"Không. Mọi chuyện ở đây ổn hết chứ?"

"Thưa thầy, mọi chuyện đều ổn cả."

"Tốt. Bây giờ thì không cần dời tất cả mọi người đi. Thầy đã tìm một phòng tạm thời để canh cái lỗ chân dung nhà Gryffindor. Ngày mai thì con con có thể đưa tất cả trở về tháp."

"Còn Bà Béo thì sao, thưa thầy?"

"Bà ấy trốn biệt trong bản đồ vùng Argyllshire ở tầng lầu hai. Rõ ràng là bà ấy đã không chịu cho Sirius Black vào vì hắn không có mật khẩu, cho nên hắn mới tấn công. Bà ấy vẫn còn buồn bực lắm, nhưng khi bà bình tĩnh lại thì chúng ta sẽ nhờ ông Filch phục hồi bức chân dung."

Harry nghe tiếng cánh cửa vào Đại Sảnh đường mở ra và có thêm nhiều tiếng bước chân khác.

"Thưa thầy hiệu trưởng?"

Đó chính là giọng thầy Snape. Harry càng nín lặng và dỏng tai nghe thật kỹ:

"Cả tầng lầu ba đã được lục soát kỹ càng rồi. Hắn không có ở đó. Thầy Filch thì đã lục soát tầng hầm; cũng không có gì ở đó cả."

"Còn Tháp Thiên văn thì sao? Phòng của giáo sư Trelawney? Chuồng cú nữa?"

"Tất cả đều đã được lục soát..."

"Tốt lắm, thầy Snape. Tôi thực sự không nghĩ hắn còn nấn ná trong lâu đài."

Thầy Snape hỏi:

"Giáo sư có giả thuyết nào về cách thức hắn đột nhập tòa lâu đài không ạ?"

Harry hơi ngóc đầu lên khỏi cánh tay một chút để có thể nghe bằng cả hai tai:

"Nhiều giả thuyết lắm, thầy Snape à. Mà không cái nào giống cái nào."

Harry hi hí mắt liếc về phía các thầy đứng trò chuyện. Gs Dumbledore quay lưng về phía cậu, nhưng cậu có thể nhìn thấy mặt anh Percy đang mải mê chăm chú lắng nghe, còn Gs Snape thì có vẻ vô cùng giận dữ.

Gs Snape nói, miệng hầu như không mở ra, như thể không muốn cho Percy nghe được câu chuyện:

"Giáo sư có nhớ cuộc trò chuyện của chúng ta lần trước không, lúc... lúc trước khi học kỳ bắt đầu ấy?"

Cụ Dumbledore đáp, nghe trong giọng nói của cụ dường như có vẻ muốn cảnh cáo:

"Tôi nhớ, anh Snape à."

"Có vẻ... hầu như không thể nào... mà Black tự một mình đột nhập tòa lâu đài nếu không có sự giúp đỡ từ bên trong. Ở đây chúng ta có tới tận 2 kẻ tình nghi và đặc biệt là giáo sư chỉ định..."

"Tôi không tin có một người nào ở trong lâu đài này có thể trợ giúp Black đột nhập vào đây được."

Giọng Gs Dumbledore có một âm điệu mang ý nghĩa rõ ràng là đề tài đó coi như đã được chấm dứt.

Khi Gs Snape không tiếp tục, Gs Dumbledore nói:

"Tôi phải đi gặp những viên giám ngục Azkaban. Tôi đã nói là sẽ thông báo với họ sau khi chúng ta làm xong việc kiểm tra lâu đài."

Percy hỏi:

"Thưa thầy, họ có muốn giúp đỡ chúng ta không ạ?"

Gs Dumbledore lạnh lùng:

"À, có chứ. Nhưng tôi e là sẽ không có một viên giám ngục Azkaban nào được bước chân qua ngưỡng cửa tòa lâu đài một khi tôi còn là hiệu trưởng ở đây."

Percy có vẻ hơi bối rối. Gs Dumbledore rời khỏi Đại Sảnh đường, bước chân nhanh và lặng lẽ.

Gs Snape đứng lại một lúc nhìn theo ông hiệu trưởng với một vẻ oán trách sâu xa hiện rõ trên gương mặt, rồi cũng bỏ đi nốt.

Harry liếc qua bên Ron và Hermione và nhận ra cả hai đứa bạn cũng đã mở mắt tháo láo, trong mắt đầy ánh sao phản chiếu từ trần nhà. Ron há miệng thắc mắc:

"Tất cả những chuyện này là cái gì vậy?"

Hermione thì thào:

“Không rõ lắm. Nhưng có vẻ như Gs Snape đang nghi ngờ một ai đó làm nội gián trong trường.”

“Liệu… liệu có phải là… Tho…” – Ron lắp bắp.

“Đừng nói bậy!” – Hermione và Harry đồng thanh.

“Mình không có nói là Thomas thả hắn vào.” – Ron nói: “Mình… ý mình là… có khi nào Thomas đã tóm được Black nhưng cậu ấy không giao hắn cho mấy tay giám ngục mà tự mình giam giữ. Nhưng hôm nay, khi mà Thomas đến bữa tiệc, Black đã trốn thoát và gây ra cuộc hỗn loạn hiện tại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.