Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 252: Đình Chỉ



Trên một tòa tháp cao của Hogwarts, Thomas ngồi vắt vẻo bên một khung cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm vào màn mưa. Tâm trạng của cậu cũng tệ hại như thời tiết bên ngoài kia.

Một chút ba động nhẹ của năng lượng sinh mệnh quen thuộc dẫn tới sự chú ý của Thomas. Ai đó đang chầm chậm men theo cầu thang xoắn ốc để tiến lên đỉnh tháp. Dựa theo tốc độ và nhịp điệu thì có vẻ như có người đang đi dạo vu vơ để tìm kiếm một thứ gì đó không tồn tại.

Một tiếng thở dài nho nhỏ phát ra từ Thomas, cậu đã cố tình né tránh nhưng cả hai vẫn đụng độ. Đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là sắp đặt khéo léo của vận mệnh. Cô gái ấy không thể theo dõi Thomas mà tìm tới vì trước đó chính bản thân cậu ta cũng biết mình sẽ đi đâu.

“Một cô nhóc năm hai thì không lên lang thang như vậy đâu. Lão già Filch chắc chắn sẽ giở đủ trò quỷ để gây khó dễ nếu lão bắt gặp em.”

Một giọng nói khàn khàn khiến Luna khẽ giật mình. Cô đẩy cánh cửa qua một bên và nhìn thấy người con trai mới tông vào mình hồi sáng.

Luna nói bằng chất giọng mơ hồ đặc biệt của cô:

“Anh là Thomas Walker.”

Thomas khẽ gật đầu, hỏi:

“Em lại bị mất đồ?”

“Có lẽ một con Nargles nào đó đã trộm mất đôi giày. Em đang tìm chúng.”

Khuôn mặt của Thomas giãn ra nhờ một nụ cười nhợt nhạt. Lần đầu tiên trong ngày hôm nay cậu ta tìm được chút không khí dễ chịu.

“Nargles? Một chủng Sinh vật Huyền bí mới? Anh chưa từng gặp chúng trước đây.”

“Một loài sâu bọ sống trên cây Tầm gửi, chúng là những tên trộm tinh quái.” – Luna tiến tới bên bệ cửa nơi Thomas đang ngồi. Cô bé nhìn lên nụ cười nhợt nhạt của chứa đầy tâm trạng của Thomas và hỏi:

“Anh mới mất đi một người rất quan trọng phải không?”

Nụ cười trên khuôn mặt của Thomas cứng đờ, sau một hồi, cậu ta khẽ lắc đầu, lầm bầm:

“Đôi khi em thẳng thắn 1 cách khó chịu…”

Thomas quay đầu nhìn ra cửa sổ, khung cảnh bên ngoài đã hoàn toàn trắng xóa và nhạt nhòa trong mưa. Những cơn gió rít gào phẫn nộ như muốn cuốn phăng đi mọi thứ.

Bất chợt, Thomas cảm nhận được một bàn tay cầm lấy tay mình. Cậu quay lại và nhìn thấy Luna đang nhìn mình với một ánh mắt an ủi. Và bằng một cách nào đó, Thomas có cảm giác cô bé đang đứng trước mặt mình hiểu được những gì mà cậu đang cảm nhận.

Cứ như vậy, Thomas để mặc cho Luna nắm lấy tay mình. Cậu lúc này thực sự cần một người an ủi. Luna làm được điều đó, dù cô bé không nói thêm bất cứ điều gì.

Không biết đã qua bao lâu, nhưng cơn mưa đã bắt đầu bớt nặng hạt. Thomas đứng dậy, vươn người nhìn về phía xa, cậu nhẹ giọng:

“Anh nợ em lần này. Hãy coi như đây là một một món quà cảm ơn.”

Dứt lời, Thomas đưa tay điểm lên trán của Luna, một ánh sáng bạc mờ ảo xuất hiện rồi tan biến.

Luna ngạc nhiên nhìn Thomas, trong đầu cô lúc này nhiều hơn vài câu thần chú mới. Và Luna có thể cảm giác được, chỉ cần cô đưa đũa phép lên thử nghiệm vài lần là có thể thành công thi triển.

Thomas rút trong túi ra một chiếc khăn tay, xả đôi nó thành hai nửa, nói:

“Con đây là món quà thứ 2.”

Dứt lời, hai mảnh khăn rời khỏi tay của Thomas, bay tới bên chân của Luna, quấn lấy chúng rồi biến thành một đôi giày thể thao Converse màu hồng nhạt.

Luna ngơ ngác nhìn Thomas, cô thực sự bị bất ngờ trước trình độ ma thuật của vị đàn anh chỉ trên mình một khóa. Chỉ trong thoáng chốc vừa rồi, anh ta đã thi triển 2 ma thuật cấp độ cao mà không cần sử dụng đũa phép hay bất kỳ công cụ hỗ trợ nào khác.

Phép thuật đầu tiên Luna chưa bao giờ biết tới, nhưng mọt phép thuật có thể ảnh hưởng tới trí nhớ chưa bao giờ nằm ngoài danh mục phép thuật cao cấp trở lên. Còn việc biến ra đôi giày từ hai mảnh khăn nhìn như đơn giản nhưng phải biết rằng Thomas đã làm nó mà không cần tới đũa phép, cũng không có bất kỳ câu thần chú nào được đọc.

Thomas nhìn Luna, nói:

“Hai món quà này có lẽ sẽ giúp em dễ chịu hơn với cuộc sống tại trường học. Còn giờ chúng ta phải tạm biệt rồi.”

Luna khẽ lắc đầu. Cô nói:

“Cái chết không phải là kết thúc…”

Thomas cắt ngang:

“Nó chỉ là bắt đầu của một cuộc hành trình mới. Và nếu như may mắn, có lẽ anh sẽ gặp lại người thân của mình.”

Đưa tay lên vò đầu của Luna khiến mái tóc rối bời của cô lại rối thêm chút nữa, Thomas đưa mặt tới trước mặt của cô bé:

“Nhưng biết, hiểu và chấp nhận sẽ cần một quãng thời gian dài. Em hiểu điều đó mà.”

Luna gật đầu:

“Anh sẽ vượt qua thôi. Đúng không?”

“Anh sẽ!” – Thomas khẳng định: “Anh phải đi rồi. Hẹn gặp lại.”

Thomas quay đi và không hề ngoái lại. Dù đã cố tránh né nhưng có vẻ như vận mệnh vẫn khiến cậu và Luna gặp gỡ. Nhưng Thomas đã có Fleur… và cậu không muốn gây ra hiểu nhầm. Buổi gặp gỡ hôm nay chỉ là đúng thời điểm bản thân đang mềm yếu mà thôi.

***

Trong phòng hiệu trưởng, gs Dumbledore nhìn Thomas với một ánh mắt tràn ngập thất vọng. Gương mặt ông như già đi hàng chục tuổi.

Sau một hỏi yên tĩnh, Gs Dumbledore lên tiếng phá vỡ sự im lặng:

“Thầy rất thất vọng! Cực kỳ, cực kỳ thất vọng! Con nghĩ mình đã làm gì hả Thomas?”

“Con xin lỗi.” – Thomas đáp: “Là do con quá yếu đuối.”

“Chuyện gì đã xảy ra? Con không phải là người sẽ mất kiểm soát chỉ vì mấy tên giám ngục.”

Thomas chần chừ một rồi, sau đó cậu ta đáp bằng một giọng đượm buồn:

“Chị của con… mới bị giết…”

Sắc mặt Gs Dumbledore kịch biến. Vụ việc đã nghiêm trọng vượt quá tầm kiểm soát của ông.

Giọng Thomas run lên vì đau đớn và phẫn nộ:

“Lũ khốn đó… chúng… chặt xác của chị ấy thành hàng chục mảnh… ném khắp nơi cho thú rừng tha. Con không thể tha thứ… không thể tha thứ cho chúng…”

Nói tới cuối cùng, Thomas đã gần như gào thét. Cậu đưa tay ôm chặt lấy đầu, vò loạn mái tóc bạc trắng của mình. Trước mặt Gs Dumbledore, Thomas không còn cố gắng kiềm chế bản thân, cậu hoàn toàn bộc lộ ra tất cả cảm xúc của mình.

Thomas ngẩng đầu lên, nhìn Gs Dumbledore, đôi mắt vằn vện tia máu:

“Con biết mình làm không đúng. Nhưng con không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Cho con biết con phải làm gì? Con không thể tha thứ cho kẻ đã xâm phạm gia đình của mình. Không thể!”

Khác với mối thù hận với Tư Đồ Tĩnh, ít thù hận, nhiều day dứt. Lần này trong lòng Thomas hoàn toàn là thù hận.

Trong trận chiến với Tư Đồ Tĩnh, đến giờ phút cuối cùng, Thomas đã dừng tay; nếu không phải chính Tư Đồ Tĩnh lựa chọn tử chiến đến cùng thì anh ta cũng không cần phải chết. Còn hiện tại, chính Thomas cũng không dám chắc bản thân mình sẽ làm gì…

Sắc mặt của Gs Dumbledore đã khó coi tới tận cùng. Thù hận và phẫn nộ là những loại độc dược đáng sợ nhất thế gian đối với tâm hồn của 1 con người. Nó có thể ăn mòn toàn bộ tâm chí của người ta trong vô thức, biến một người lương thiện nhất trở thành một con ác quỷ.

***

Ngày hôm sau, học sinh Hogwarts đón nhận 1 thông báo bất ngờ: Do những hành vi quá kích của mình trong trận đấu Quidditch, học sinh Thomas D.Walker sẽ bị đình chỉ 1 tháng và gửi về quản thúc tại gia.

Thông báo được đích thân hiệu trưởng Albus Dumbledore ký tên này như một tảng đá khổng lồ khiến mặt hồ đã bắt đầu yên ả của Hogwarts lại một lần dậy sóng. Đã rất lâu rồi mới có 1 học sinh của trường bị đình chỉ, lâu tới mức người ta đã quên mất trước đó là bao giờ.

Những ý kiến trái chiều bắt đầu xuất hiện trong đám học sinh của Hogwarts. Có người cho rằng Thomas bị đình chỉ là xứng đáng, bởi hành vi tàn sát hàng loạt Giám ngục Azkaban cậu ta đã làm là vô cùng tàn nhẫn. Tuy nhiên càng nhiều học sinh lại cho rằng mức phạt đó là quá nặng, rốt cuộc thì Thomas chỉ bảo vệ bạn của mình trước cuộc tấn công vô lý của đám Giám ngục. Còn việc nặng tay cũng hoàn toàn lý giải được, đó là do quá phẫn nộ.

Trong khi các học sinh bàn tán sôi nổi thì những người trong cuộc lại giữ một thái độ im lặng đáng ngạc nhiên. Không có bất kỳ giáo viên từ ban giám hiệu, hay chính bản thân Thomas ra mặt nói gì về vấn đề này. Thomas cũng rất ít xuất hiện kể từ khi thông báo đình chỉ việc học của cậu ta xuất hiện.

***

Trong phòng Yêu cầu, Thomas bận bịu phân thu thập 1 vài món đồ cần thiết, cũng như ghi chép lại những thông số của các cuộc thí nghiệm. Cậu ta sắp vắng mặt một thời gian dài nên phải thi dọn nơi này để tránh mất mát nếu có ai đó vô tình bước vào.

Cánh cửa phòng chậm rãi mở ra, Draco Malfoy xuất hiện, cậu ta đi 1 mạch tới cạnh khu vực thí nghiệm, nơi Thomas đang đứng loay hoay với công việc thu dọn của mình.

“Cậu tìm tôi có việc gì?’ – Malfoy hỏi: “Có vẻ như cái lệnh đình chỉ chẳng có bao nhiêu ảnh hưởng tới cậu thì phải?”

Thomas quay đầu nhìn sang:

“Cậu không nghĩ rằng thầy Dumbledore sẽ thực sự kỷ luật tôi bằng cách đình chỉ đó chứ?”

Malfoy lắc đầu:

“Hiển nhiên là không. Chỉ lũ đần mới thực sự cho rằng như vậy. Ông lão đó chỉ đưa ra 1 cái cớ để khiến cậu giảm bớt gánh nặng của Bộ Pháp thuật mà thôi.”

Thomas không đáp lại. Việc đình chỉ học lần này không chỉ đơn giản như vậy, nhưng cậu ta không có hứng thú đi giải thích cho người khác.

“Cầm lấy!” – Thomas đưa cho Malfoy 1 cái UC màu đen với hoa văn xám đậm trang trí: “Tôi đã chuẩn bị cho cậu một món quà.”

Malfoy ngạc nhiên nhận lấy chiếc UC, loại hoa văn trên chiếc UC này chưa từng xuất hiện trước đó. Malfoy cũng không cho rằng Thomas sẽ đưa cho mình 1 chiếc UC bình thường.

“Đây là…”

“UC bóng ma, hoặc có thể gọi là GUC – một loại UC vô hình trên tất cả các mạng lưới giám sát. Nó cũng có quyền truy cập vào phần chìm của maginet, nơi đó sẽ có rất nhiều thứ mà cậu không ngờ tới.”

Malfoy kinh ngạc nhìn chiếc thẻ trên tay. Đây thực sự là một món quà vô cùng có giá trị. Kể từ ngày hệ thống maginet và UC ra đời, vô số phù thủy đã nghĩ cách để hóa giải nó nhưng không thành. Dù sao thì nghiên cứu hợp tác giữa Thomas và Nicholas Flamel đâu thể dễ dàng phá giải. Và mọi người càng tuyệt vọng khi mùa hè vừa qua hệ thống maginet đột ngột được nâng cấp khiến đọ khó để phá giải nó gia tăng thêm vô số cấp bậc.

Thomas không nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Malfoy, cậu căn dặn:

“Trong đó tôi đã để một phần dữ liệu được mã hóa, nó chỉ có thể được mở ra bởi cha của cậu. Đưa nó cho ông ta và cậu có thể giữ lại chiếc UC này.”

Malfoy thận trọng gật đầu:

“Tôi sẽ đưa nó cho cha tôi vào lần thăm Hogsmeade tới.”

“Nhớ làm cho sạch sẽ. Tôi không hi vọng có người biết gia tộc của cậu đã hợp tác với tôi. Chí ít thì cho đến khi chúng ta xong việc với Voldemort.”

‘Tôi rõ ràng điều đó.”

“Làm tốt việc này, tôi sẽ cho gia tộc cậu một phần thưởng. Còn ai đạt được thì các cậu tự quyết định.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.