Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 259: Có Tội!



Căn phòng đầu tiên là nơi giam giữ một kẻ đã từng là một trong 3 trụ cột của thế giới ngầm khu vực miền trung, Dương Chính Minh. Hắn là kẻ có tín dự cao nhất và có hi vọng nhất trở thành thủ lĩnh tiếp theo của toàn khu vực miền trung dù mới chỉ hơn 30 tuổi. Những vinh dự đó chỉ còn là quá khứ, hiện tại hắn chỉ là một tử tù.

Lúc này, Dương Chính Minh đang ngồi trên một chiếc giường nhỏ và bị hàng loạt xiềng xích giam cầm ở vách tường đối diện cửa vào. So với những tử tù đang làm loạn thì Dương Chính Minh lại bình tĩnh đến khác thường, cho dù cánh cửa mở ra là cửa phòng giam của chính hắn.

Khi Thomas tiến vào, người giám sát ngăn cậu lại, nói:

“Tôi có nhận được chỉ thị của cấp trên, tôi sẽ coi như không nhìn thấy một vài hành động quá khích của cậu. Nhưng cũng hi vọng cậu có thể kiềm chế. Như vậy sẽ thuận lợi hơn với cả hai chúng ta.”

Thomas nhìn sang người giám sát, khuôn mặt lạnh lùng khiến người khác không thể nhìn ra chút manh mối nào trên đó.

Thái độ khác thường của Thomas khiến cho người giám sát lo lắng, ông cho rằng cần phải thương lượng lại về vấn đề thăm tù.

Thomas lên tiếng:

“Chỉ cần sau khi qua tay tôi, hắn không chết, đầu óc vẫn nhận thức bình thường là được. Đúng không?”

Cái giọng điệu đều đều, nhàn nhạt của Thomas khiến người giám sát nổi da gà toàn thân. Ông ta hỏi:

“Cậu có ổn không thế? Nếu như không ổn thì…”

Thomas cắt ngang:

“Tôi rất ổn. Tôi hiện tại đang phong bế cảm xúc của mình để không lỡ tay gây ra hậu quả đáng tiếc. Loại phép thuật này sẽ duy trì tới hết ngày. Chú không cần phải lo lắng như vậy.”

Người giám sát nhìn kỹ Thomas một lần nữa. Ông ta có vẻ như chưa từ bỏ nỗ lực tìm kiếm lấy chút manh mối trên khuôn mặt của Thomas để xác minh xem cậu ta đang nói thật hay không. Nỗ lực sẽ có thành quả là câu nói mà người giám sát luôn tin tưởng nhưng lần này nó hoàn toàn vô dụng, anh không thể tìm ra bất cứ thông tin có ích nào từ khuôn mặt lạnh băng kia.

Cuối cùng người giám sát cũng phải chịu thua. Ông ta khẽ thở dài và lui sang một bên để Thomas tiến tới gặp mặt Dương Chính Minh.

“Hi vọng cậu nhớ lấy lời hứa của mình.” – Người giám sát nhắc nhở lần cuối rồi đóng lại cánh cửa sắt. Đến lúc này ông ta chỉ có thể tin tưởng vào lời cam kết của Thomas trước đó với chính quyền.

Cánh cửa phòng đóng sập lại, Thomas chậm rãi bước tới trước chiếc giường nơi Dương Chính Minh đang ngồi. Từ trên cao nhìn xuống kẻ tử tù.

Dương Chính Minh cũng dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn lên Thomas. Hắn có nghe nói tới người thanh niên trước mặt, Trần Tưởng Quốc, thiên tài mới nổi của nhà họ Trần ở Thiên Trường. Dương Chính Minh không hiểu một kẻ như vậy muốn gì ở một tử tù như mình.

“Mày muốn gì?” – Dương Chính Minh lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng giữa đôi bên – “Một kẻ tử tù như tao có cái gì đáng để một kẻ như mày phải tìm tới? Cần gì cứ hỏi, nhưng tao không dám chắc là mình sẽ trả lời.”

Giọng nói của Dương Chính Minh tràn đầy sự khinh miệt và thách thức. Hắn tin rằng 1 kẻ sắp chết như mình chẳng có gì phải sợ hãi một đứa con nít ranh vắt mũi chưa sạch. Thiên tài thì thế nào, quyền lực thì thế nào, trong mắt một kẻ sắp chết như Dương Chính Minh thì cũng như người thường cả thôi.

Dương Chính Minh cho rằng Thomas sẽ bắt đầu buông những lời sỉ nhục, khinh miệt để hạ nhục bản thân, hoặc ra tay tra tấn mình một hồi để giải hận. Thực tế thì Dương Chính Minh có thể đoán ra nguyên nhân khiến Thomas lại đích thân tới đây. Trong những người hi sinh trong cuộc đụng độ ở biên giới gần nhất, người nhà họ Trần cũng có một người mất mạng. Nghe nói là có quan hệ vô cùng thân thiết với thằng nhóc thiên tài này.

Thomas nhìn Dương Chính Minh, nhờ đã phong bế cảm xúc nên cậu hoàn toàn không chịu ảnh hưởng bởi thái độ khiêu khích của hắn.

“Cảm giác khi đó thế nào?” – Thomas hỏi.

“Ừm. Mày hỏi cái gì?”

“Khi mày phản bội lại đất nước đã sinh ra và nuôi dưỡng mày… cảm giác khi đó thế nào?”

Dương Chính Minh im lặng, hắn không muốn giải đáp thắc mắc của Thomas.

Thomas dường như cũng không thực sự quan tâm tới câu trả lời của Dương Chính Minh. Cậu ta đưa tay lấy ra 1 tấm UC trong túi, loay hoay với nó 1 lúc rồi đưa ra trước mặt của kẻ tội nhân.

“Nhận ra chúng không?” – Thomas hỏi.

Dương Chính Minh khá ngạc nhiên khi Thomas có thể mang theo 1 dụng cụ ma thuật tiến vào tòa ngục giam này. Phải biết rằng ngoại trừ các quản ngục, những người đã ký khế ước đặc biệt, thì không có ai được phép mang theo bất cứ gì ngoại trừ trang phục bình thường.

Sự ngạc nhiên chỉ thoáng trong giây lát, sự chú ý của Dương Chính Minh hoàn toàn bị hình ảnh xuất hiện trên tấm UC trong tay Thomas chiếm giữ. Trong ảnh, 2 người phụ nữ, cả hai đều khá xinh đẹp. Bên cạnh họ xuất hiện 3 đứa trẻ, đứa lớn nhất cũng chỉ tầm 13-14 tuổi, nhỏ nhất chỉ 5-6 tuổi là cùng. Cả năm người đang bị cột chặt trên những ghế sắt bằng những sợi dây xích to như cổ tay.

Thomas đưa tay chỉ vào tấm ảnh, nói:

“Vợ, vợ bé và 3 đứa con của mày. Mày chưa quên mặt chúng đâu nhỉ.”

Thân hình Dương Chính Minh run bần bật, hai mắt long lên bởi tức giận và sợ hãi. Hắn nhìn lên Thomas, khàn giọng:

“Mày đã làm gì họ? Thằng chó!”

Thomas khẽ lắc đầu:

“Tao đã hứa với chính quyền VN là giao bọn mày cho họ xử lý thì chừng nào bọn mày còn ở trong lãnh thổ VN tao sẽ không làm gì bọn mày cả. Còn những những kẻ đã chạy ra nước ngoài… chúng không có may mắn như vậy. ”

“Thằng chó!” – Dương Chính Minh gầm lên, bật người dậy và lao thẳng về phía Thomas.

“Ầm!” – Dương Chính Minh cảm giác như mình bị một cái búa sắt cỡ lớn táng mạnh vào mặt. Ngay trước khi kịp động tới vạt áo của Thomas thì đã bị cậu ta tặng cho một quả đấm vào giữa mặt và hất bay hắn ngược lại trên giường.

Thomas khẽ lắc tay, lấy trong túi ra một chiếc khăn và đưa nó lên chà sát tay mình như thể vừa động phải thứ gì đó bẩn thỉu.

“Mày lên cảm ơn tao vì đã giúp gia đình mày có thể đoàn tụ với nhau sớm đến vậy. Chết không phải là kết thúc, đó chỉ là một sự bắt đầu cho một cuộc hành trình mới. Và mày sẽ không cô độc trên con đường bất tận đó.”

Dương Chính Minh muốn vùng dậy, muốn bắt lấy Thomas để uy hiếp cậu ta buông tha cho gia đình mình. Nhưng mọi cố gắng của hắn đều là vô nghĩa khi mà những sợi xích đang siết lại và bó chặt hắn trên chiếc giường chật hẹp.

Dương Chính Minh gầm lên:

“Trần Tường Quốc! Mày là ác quỷ! Tất cả là do tao, mọi tội lỗi là do tao gây ra! Họ vô tội! Vô tội!”

Thomas nghiêng đầu, nhìn Dương Chính Minh, sao đó nói:

“Vô tội? Không! Chúng đều có tội! Tội lỗi của chúng là đã trở thành người thân của mày! Yên tâm lên đường, tao đã dặn kỹ thuộc hạ, đảm bảo là sẽ đưa chúng đi gặp mày đúng giờ, và bằng những cách… “nhẹ nhàng và lịch sự” nhất.”

Dứt lời, Thomas xoay người rời đi, cậu đã xong việc với kẻ đầu tiên góp phần gây ra cái chết của chị mình.

“Mày sẽ bị quả báo!” – Dương Chính Minh vẫn gầm thét – “Loại ác quỷ như mày chắc chắn sẽ bị quả báo! Mày sẽ bị đày xuống 18 tầng địa ngục!”

Thomas dừng lại trước cửa, quay lại nhìn Dương Chính Minh, nói:

“Mày nhắc tao mới nhớ. Đúng là phải để ý tới nhân quả. Thân nhân của mày đâu chỉ có 5 người. Để cảm ơn mày đã nhắc nhở, tao sẽ đặc biệt chiếu cố cha, mẹ, anh chị em… kể cả là đám bạn thân của mày. Trên cơ bản thì… mày có thể gặp lại chúng nhanh thôi.”

Lần này Thomas không có tiếp tục dừng lại. Cậu ta bước ra khỏi cánh cửa phòng giam, quay sang người giám sát:

“Tôi đã xong việc. Chúng ta có thể tới phòng giam tiếp theo.”

Người giám ngục lúc này nhìn Thomas với ánh mắt có phần sợ hãi. Từ phía bên ngoài này, ông ta có thể nghe và nhìn thấy toàn bộ những gì đang diễn ra trong căn phòng giam. Và từ những gì nghe được, ông ta đã biết chuyện gì xảy tới với gia đình của Dương Chính Minh. Người giám ngục không thể hiểu nổi, làm thế nào mà Thomas lại có thể làm ra những việc tàn nhẫn như vậy khi mà cậu ta vẫn còn là 1 thiếu niên.

2 kẻ tiếp theo cũng chẳng có kết cục tốt đẹp hơn. Những tiếng gào thét, chửi bới là những diễn biến tất nhiên sẽ tới.

Trong suốt hành trình đi cùng, sự e dè trong mắt của người giám sát càng ngày càng lớn. Ông tin rằng đây sẽ là ngày tệ nhất trong suốt sự nghiệp của mình.

Tội phạm cuối cùng mà Thomas sẽ gặp mặt là một người bình thường. Hắn không có sức mạnh hơn người, không có phép thuật siêu phàm. Nhưng những thiệt hại do kẻ này gây ra lại to lớn nhất. Trước khi bị bắt, hắn là một xếp lớn trong cơ quan tình báo của VN. Còn hiện tại, hắn là 1 tử tù trong 1 căn phòng biệt giam.

Đứng ngoài cửa phòng, Thomas có thể nhìn thấy một người đàn ông trung niên, dáng người phúc hậu đang ngồi đọc sách bên một chiếc bàn nhỏ.

Thomas liếc nhìn sang, ánh mắt lạnh lẽo của cậu ta khiến người giám sát ớn lạnh. Ông vội vàng giải thích:

“Ông ta là trường hợp đặc biệt. Các quan chức cấp cao nên được đối xử nhân đạo hơn. Cậu biết đấy…”

“Phiền chú mở cửa giúp tôi.” – Thomas nói. Như bình thường, Thomas chắc chắn sẽ vô cùng phẫn nộ khi nhìn thấy người đàn ông kia được đối xử tử tế. Còn trong trạng thái hiện tại, cậu không để ý việc tử tù ở 1 cái phòng xập xệ hay sang như phòng tổng thống.

Người giám sát tiến lên mở cửa, ông ta dùng một ánh mắt thương hại nhìn người đàn ông trong ngục. Dựa vào những gì mà Thomas đã làm với người thân của những kẻ cậu ta đã gặp, người giám sát có thể khẳng định, người tử tù trước mắt này sẽ không nhận được tin tức tốt lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.