Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 47: Hiểu Nhầm Vô Nghĩa



Không khí trong phòng cuối cùng cũng khiến cả bọn chịu không nổi. Harry nói với bác Hagrid:

- Cháu có thể mở cửa sổ không? Cháu nóng muốn chín cả người rồi.

- Không thể, Harry, xin lỗi. – Bác Hagrid trả lời trong khi liếc mắt về phía ngọn lửa. Mấy đứa cũng chú ý đến thứ đang ở trong đó.

- Đó là cái gì, bác Hagrid?

Nhưng cả đám đã biết đó là cái gì. Quả trứng đó quá dễ để xác nhận.

Lão Hagrid vò bộ râu với vẻ căng thẳng:

- À… đó là… ơ… là…

Ron tiến đến gần ngọn lửa để nhìn cái trứng cho rõ hơn.

- Bác kiếm nó ở đâu ra vậy, bác Hagrid? Giá của nó là một gia tài đó.

Nhưng lão Hagrid bảo:

- Là ta thắng được. Tối hôm nọ, ta xuống làng để làm vài ba ly và chơi vài ván bài với người lạ. Hắn đem cái trứng ra đặt cược, thành thực mà nói, ta thấy hắn cũng có vẻ vui mừng khi tống được cái đó cho ta.

Hermione hỏi:

- Nhưng mà bác sẽ làm gì một khi cái trứng nở ra?

- Thì… bấy lâu nay ta đã phải đọc mấy cuốn sách…

Lão Hagrid đưa ra quyển sách viết về nuôi rồng. Thomas chẳng muốn lên tiếng, nơi đây chỉ là nơi nó đến tìm kiếm điều mới lạ. Hagrid là bạn tốt của Harry mà không phải nó. Nó đáp lại sự niềm nở của ông ta bằng thái độ lịch sự, luôn mang những món quà nhỏ khi đến thăm. Nhưng điều đó không có nghĩa nó tán đồng việc làm hay lối suy nghĩ của ông. Con người này tốt bụng nhưng dòng máu nửa khổng lồ khiến ông ta chở lên ngốc nghếc và đôi khi trở thành phá hoại.

Đơn cử lần này, chưa kể đến việc bị lừa để lộ bí mật về con chó canh cửa, thì bản thân con rồng này cũng là một mối hiểm họa. Nếu không được tiễn đi sớm, có trời mới biết có đứa học sinh nào vô phúc mà thành bữa ăn nhẹ cho nó hay không. Lại còn vi phạm pháp luật nữa chứ.

Hermione còn muốn nói thêm chút gì nhưng Thomas đã ngăn lại. Tạm biệt lão Hagrid, bọn chúng trở về lâu đài. Hermione hỏi Thomas với giọng bực tức:

- Sao cậu lại ngăn mình lại. Bác ấy đang dính vào phiền phức lớn. Nuôi rồng là phạm pháp và...

Thomas ngắt lời Hermione, nó không muốn nghe cô nói lời vô nghĩa, nhất là những thứ mà tất cả mọi người đều ý thức được.

- Đủ rồi Hermione. Cậu không nhìn thấy cái vẻ mặt của bác ấy hả? Đừng phí công! Cậu không thể gọi tỉnh được bác ấy cho đến khi con rồng đó gây họa. Hiện giờ mình mong bác ấy nướng quá lửa. Mình rất vui lòng thưởng thức trứng rồng nướng.

Hermione im lặng. Cô không biết phải phản bác mấy câu nói của Thomas bằng cách nào. Nhưng Hagrid là bạn của mọi người nha, Thomas làm như vậy là đúng nhưng cũng quá bất cận nhân tình. Hai chữ “không phục” chỉ thiếu viết hẳn lên mặt con bé.

Thomas cũng muốn có một con rồng để thí nghiệm. Nhưng đó là suy nghĩ thôi, khi nhìn thấy quả trứng rồng nó lại đột nhiên nhĩ đến rất nhiều thứ khác. Và những gì nó phát hiện ra là, ngoại trừ thỏa mãn sự hiếu kỳ, tất cả những gì con rồng mang tới ở thời điểm này chỉ là phiền toái cho nó, cho đám bạn và cho cả trường học.

Harry đẩy đẩy Ron một chút, hai đứa kia có vẻ sắp thăng cấp chiến tranh. Tuy Harry không quá đồng tình với thái độ của Thomas, nó đã sớm nhận ra Thomas không quá tán thành Hagrid – Thomas luôn lịch sự và dành đủ tôn trọng cho ông nhưng không bao giờ nói đùa với Hagrid điều mà nó vẫn làm với bạn bè, nhưng nó biết Thomas nói đúng. Và giờ phút này Harry không muốn khiến hai đứa bạn cãi nhau về việc này.

Ron cũng nhận ra được không khí không tốt ở đây. Nó quyết định đổi chủ đề để di chuyển sự chú ý của cả hai. Nhưng chủ đề gì cho đủ trọng lượng mới được, đúng rồi. Ron hỏi Thomas:

- Thomas! Cậu nói coi mình phải làm cách nào để bắt thằng Malfoy đặt cược hai lá rồng đen của nó bây giờ? Nếu nó không đặt cược thì sao?

Thomas nhìn sang Ron, nó đoán được ý đồ của thằng bạn. Chỉ là thằng này tinh tế như vậy từ bao giờ đấy? Nhưng mà vấn đề này chẳng quan trọng.

- Cậu hãy lấy lá rồng đen của cậu ra làm cược, cộng thêm lá “Phù thủy thời gian” là đủ. Với những lá bài đặc biệt như lá rồng đen thì chỉ cần cậu khiêu chiến và đặt cược công bằng, hệ thống sẽ ép nó ứng chiến. Chỉ là cậu có nắm chắc thắng được nó không? Đừng để thua sạch cả vốn. Sau đợt nghỉ này chắc chắn nó đã kiếm được vài lá bài ngon lành.

- Cứ yên tâm. Thứ mình có không chỉ là vận may đâu. Thời gian vừa rồi mình đã thi đấu với rất nhiều người. Một thằng Malfoy mà thôi. Mình sẽ đánh sưng mặt nó như trận Quidditch hôm trước.

Harry lúc này mới phản ứng lại câu chuyện của hai đứa.

- Chờ... chờ đã. Mình có nghe nhầm không ấy nhỉ? Hai cậu nói thằng Malfoy đang sở hữu 2 lá rồng đen còn lại?Mà sao hai cậu biết việc đó?

Ron đáp lời:

- Thomas cho mình biết. Thằng Malfoy đã bỏ tiền mua lại hai tấm thẻ đó vào đợt nghỉ vừa rồi. Chỉ cần thắng đượng nó, lá bài GR hệ quái vật đầu tiên sẽ thuộc về mình!

Giọng của Ron đến cuối đã trở lên kích động, với thành công và danh tiếng đạt được từ MDC, môn thi đấu này đã vượt qua Quidditch và trở thành trò chơi ưa thích nhất của nó. Nhưng lúc này, Hermione dưới sự khó chịu đã phát biểu một câu khiến quan hệ giữa cô và Thomas chuyển biến theo chiều hướng xấu.

- Sao hai cậu có thể làm như vậy? Hai lá bài đó là do Malfoy bỏ tiền ra mua mà. Còn Thomas nữa, điều tra hành tung lá bài như vậy là lạm dụng quyền lực đó, chẳng phải cậu đã ký khế ước rồi sao?

Harry biến sắc, nó tin Thomas sẽ không làm vậy, ngoài ra thì Hermione lần này có thể sẽ chọc giận Thomas thực sự. Và quả nhiên, mặt Thomas đã trở lên không còn chút biểu cảm nào.

Thomas quay sang nhìn Hermione và không nói thêm gì cả. Nó quay lưng và đi nhanh về phía lâu đài. Bóng lưng nó khuất sau cánh cửa và biến mất khỏi tầm mắt của cả đám. Harry chào hỏi Ron và Hermione rồi vội vàng đuổi theo, nó nhạy cảm hơn hai đứa còn lại rất nhiều, nó biết lúc này Thomas đã thực - sự - bực - mình.

Trên con đường chỉ còn lại Hermione và Ron. Hermione bị ánh mắt của Thomas nhìn cho khó chịu, cô quay sang Ron để lấy lại công bằng.

- Sao cậu ấy có thể như vậy chứ. Mình có nói gì sai à? Chính cậu ấy đã nói là sẽ không lạm dụng quyền lực Admin của mình. Mình chỉ là nhắc nhở cậu ấy thôi.

Ron thở dài, Hermione rất tốt. Chỉ là cô ấy quá cường thế, luôn nhận định bản thân làm đúng – dĩ nhiên là cô ấy đúng hầu hết mọi lần, nhưng lần này thì cô ấy đã xúc phạm đến Thomas.

- Cậu sai rồi. Thomas không hề sử dụng đến quyền lợi của Admin.

Hermione không tin, cô vặn lại:

- Làm sao có thể? Mình không nghĩ ra cách nào để dễ dàng biết được thông tin về hai lá bài hiếm đó nếu không dùng quyền lợi của Ad.

- Dùng tiền. Thomas đã bỏ tiền mua thông tin.

Hermione ngây người. Đúng rồi, dùng tiền. Cô chưa từng nghĩ tới việc này, có thể nói cách làm của Thomas nằm vào điểm mù tư duy của Hermione. Đến giờ cô mới ý thức được, gia cảnh của Thomas cung cấp cho nó rất nhiều phương pháp mà cô không thể. Hơn nữa Thomas có thể điều động lượng tài chính rất lớn, không như những gia đình khác, gia đình của Thomas có vẻ rất tin tưởng vào sự khống chể của nó trước tiền bạc.

Thấy Hermione đã không còn phản bác nữa, Ron tiếp tục:

- Từ đợt mình có lá bài rồng đen, Thomas luôn giúp đỡ mình chú ý thông tin về 2 lá còn lại. Nhìn qua thì Thomas khá vô tâm, nhưng cậu ấy luôn âm thầm giúp đỡ bạn bè. Từ đợt mình phát triển về MDC, mình thậm chí còn có thể dư tiền gửi về cho bố mẹ sau khi đã dành đủ tiền sinh hoạt và học tập (MDC cấm không được cá cược tiền bạc nhưng lại có thể mua bán lá bài, Ron đã bán những lá bài mà cậu ta thắng được nhưng lại không cần sử dụng). Hai anh của mình cũng kiếm được một khoản từ việc hỗ trợ bán hàng. Mình có thể hiểu được cậu có ý tốt Hermione, cậu sợ Thomas lạm dụng quyền lợi Ad rồi sẽ không dừng lại được nhưng lần này cậu nhầm rồi.

Mắt Hermione đã đỏ lên. Cô không có nhiều bạn, cô trân trọng từng người mà mình có. Trước đó quan hệ của cô và Thomas luôn có phần xa cách chứ không thân mật như Ron và Harry, sau vụ việc 0UC thì mối quan hệ mới có phần cải thiện; nhưng sau sự hiểu lầm lần này thì có lẽ sẽ mất rất, rất lâu nữa mới có thể hòa hoãn. Và lỗi phần lớn đến từ sự chủ quan của bản thân cô.

Harry tìm được Thomas ở trên một ngọn tháp. Khi Harry đến thì Thomas đang đứng bên một cái cửa sổ, gió thổi tóc nó bay phất phới, so với cái bộ dạng chỉn chu khi mới vào trường thì Thomas bây giờ đã chuyển style phong trần.

- Đang làm gì đó? Mình tìm cậu mãi.

Thomas hít một hơi sâu rồi mở mắt ra. Nó đã bình tĩnh trở lại.

- Cậu thấy đó. Hóng gió cho nguội đầu.

Harry cảm nhận được lời nói của Thomas đã bình thường trở lại, nó thở phào một hơi. May mắn là Thomas không để tâm, trong ba người bọn nó thì quan hệ giữa Thomas và Hermione là kém thân thiết nhất.

- Nguội rồi thì tốt quá. Ý mình là... Hermione không có ý xấu. Cậu ấy chỉ là...

- Chỉ là có chút chủ quan thôi. Đúng không?

Thomas đã đáp lời thay cho Harry – kẻ đang bí từ.

- Yên tâm. Mình không hẹp hòi đến mức chấp nhặt với một cô gái. Chỉ là có phần bực mình. Và cậu cũng thấy đó, giờ mình ổn.

Harry cuối cùng cũng thả lỏng. Sự cao ngạo của Thomas khiến nó sẽ không nói dối trong mấy vụ này. Đúng vậy, cao ngạo là những gì mà Harry đánh giá về người bạn thân đã học cùng nó cả năm học. Khác với Hermione kiêu ngạo nhưng nhạy cảm dễ bị ảnh hưởng. Sự cao ngạo của Thomas thể hiện rõ qua tính trơ.

Với người thân, nếu hiểu nhầm Thomas cũng không sao, nó sẽ không để ý, thậm chí sẽ giải thích chi tiết cho bạn hiểu. Còn với người lạ, cũng không sao, nó khinh thường để ý hay giải thích, bạn nghĩ cái gì liên quan gì đến nó. Và Hermione đã đặt một chân vào vòng tròn bạn thân của Thomas rồi, lên nó mới bực mình, nhưng hiểu nhầm lần này cho thấy sự thiếu tín nhiệm giữa đôi bên. Theo những gì Harry hiểu về Thomas thì: miệng nói không sao nhưng nó chắc chắn đã đẩy Hermione về lại khu vực người quen biết.

Đôi lúc Harry thực khâm phục khả năng phân chia rạch ròi các mối quan hệ của Thomas, nó rất muốn học điều này nhưng không thể. Nó không cao ngạo như vậy, không cứng rắn được như vậy, nó quá để tâm đến cái nhìn của người khác. Harry chẳng biết điều này là tốt hay xấu.

- Mà cậu làm cách nào để biết được thông tin về hai lá bài rồng đen thế? Mà cậu tính cho Ron trở thành bài thủ thiệt đó hả?

Thomas gật đầu. Nó giải thích:

- Mình có ý đó thật. Mà Ron cũng có khả năng đó. Sự hấp dẫn của MDC cậu đã thấy rồi. Không lâu trước đây, MDC đã tiến quân thì trường Châu Á và Châu Mĩ. Lợi nhuận và sức thu hút của nó là khổng lồ. Theo các giải đấu và công nghệ ma pháp sẽ được bổ xung, việc nó vượt xa Quidditch là điều sớm muộn. Cậu nhìn những cầu thủ Quidditch bây giờ đó, tương lai bài thủ MDC sẽ vượt qua họ.

Thomas giải thích còn hơn những gì Harry cần. Với bạn thân, thằng này hầu như có gì nói đấy.

- Còn thông tin thì. Haha, mình mua được từ gã cò mồi đã bán hai tấm bài đó cho thằng Malfoy. Nói ra thì cũng phải cảm ơn chính thằng Malfoy nữa.

- Cảm ơn nó?

- Đúng vậy. Nếu không phải thái độ bố láo của nó làm gã kia khó chịu thì hắn cũng chẳng đem thông tin khách mua hàng bán cho mình. Có thể nói, Malfoy tự tìm đường chết. Ha ha ha...

Harry cũng phá lên cười. Không biết nếu Malfoy biết việc này thì cái mặt nó sẽ ra sao? Harry cá là sẽ rất đặc sắc.

T/g: hết chương cho hôm nay. Từ ngày mai sẽ chậm lại. Cảm ơn mọi người đã đọc chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.