Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 93: Xà Quái



Đúng 8 giờ kém năm, Harry mang khuôn mặt ủ dột đến văn phòng của Lockhart. Cuộc trò chuyện vui vẻ buổi trưa và sự hưng phấn khi học ma pháp buổi chiều đã bay mất tiêu. Cứ nghĩ đến cái nụ cười muốn ói của lão Lockhart là tâm trạng Harry lại thấy khó chịu. Do dự một lúc khi đứng trước cửa phòng, cắn răng, Harry đưa tay gõ cửa.

Cánh cửa mở tung. Lockhart đang tươi cười nhìn nó:

- Trò đây rồi, nhóc con tinh ranh. Vào đi!

Vô số bức ảnh được đóng khung trên tường của Lockhart toả sáng rực rỡ nhờ ánh sáng của vô số ngọn nến đang được cắm đầy phòng. Trên bàn, có một số ảnh đã được kỹ tên sẵn, có vẻ Lockhart cũng đang làm việc khá chăm chỉ. Tuy nhiên lượng công việc còn lại cũng vô cùng khổng lồ. Một lượng lớn ảnh chưa ký vẫn nằm đầy trên bàn.

Lockhart bảo Harry:

- Trò hãy giúp ta ghi địa chỉ lên phong bì.

Cái giọng của Lockhart khiến Harry có cảm giác ông ta coi công việc đó là một sự ban ân lớn lao cho nó.

- Thư đầu tiên gửi cho Gladys Gudgeon, một người phụ nữ hết sức hâm mộ ta. Mong phước lành đến cho bà ấy.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Harry để lời của Lockhart trôi từ tai này qua tai kia. Nó cắm đầu viết địa chỉ và hồi đáp những lời lảm nhảm của Lockhart bằng vài từ "Vâng", "Dạ" và "Được". Tuy nhiên, lão lừa đảo cũng nói được vài câu khá hay ho.

- Tiếng tăm là một người bạn phù phiếm thay đổi liên tục, Harry à. Người nổi tiếng thì cũng phù phiếm như tiếng tăm thôi. Hãy nhớ kỹ điều đó!

Sự lảm nhảm của Lockhart khiến Harry ù đầu. Nó quên luôn mất nhiệm vụ thăm dò tình huống của Lockhart với mục đích lột mặt của gã. Harry di chuyển bàn tay nhức buốt của mình trên cái phong bì thư, có lẽ là thứ một nghìn bao nhiêu đó, để ghi địa chỉ của nữ phù thủy tên Veronica Smethley nào đó. Trong đầu nó chỉ có một ý nghĩ là chờ cái đồng hồ mau mau tới giờ nghỉ. Nhìn qua Lockhart đang chăm chú ký tên, đôi khi lại trả lời thư của độc giả, miệng thì lảm nhảm về sự ái mộ của đọc giả dành cho ông ta, Harry có phần khâm phục. Ít nhất thì khả năng nói nhảm và kỹ năng viết của nó còn xa mới đạt được trình độ đó.

Bỗng nhiên Harry nghe được một thứ gì đó. Một âm thanh khác biệt với tất cả những âm thanh mà nó từng biết. Đó là một giọng nói lạnh thấu xương tủy, một giọng lạnh lẽo hớp hồn người. Âm thanh đứt quãng vang lên:

- Tới đây… tới gần ta… để ta xé nát ngươi… băm vằm ngươi… giết chết ngươi.

Harry giật mình, nó nhảy ngược ra sau. Một giọt mực tím rớt xuống địa chỉ trên phong thư đang viết dở. Harry hô:

- Cái gì vậy?

Lockhart nói:

- Ta biết. Sáu tháng liên tiếp đứng đầu danh mục sách bán chạy nhất! Đúng là phá vỡ mọi ký lục!

Harry hoảng hốt, nó nói:

- Không phải! Không phải cái đó. Là giọng nói.

Lockhart nhìn Harry ngờ vực.

- Giọng nói nào?

- Cái giọng… giọng đã nói… thầy không nghe thấy gì sao?

Lockhart nhìn Harry với vẻ kinh ngạc.

- Harry, trò đang nói gì vậy? Có lẽ trò bị choáng váng một chút.

Gã nhìn qua đồng hồ và nói:

- Thật không thể tin được! Chúng ta đã làm việc gần 4 tiếng rồi. Thời gian trôi như phi ngựa vậy. Đúng không?

Harry bơ lời của Lockhart. Nó đang cố gắng nghe ngóng xem coi có thể tìm ra cái âm thanh ban nãy phát ra ở đâu không. Tuy nhiên Harry đã phải thất vọng. Nó không thể nghe thấy bất cứ gì ngoài tiếng lảm nhảm của Lockhart. Lão đang nói với Harry rằng chẳng có lần cấm túc nào cũng dễ chịu như lần này đâu.

Harry chào Lockhart một cách thật lễ phép rồi ra về. Nó có cảm giác đầu óc mình đã mụ mẫn hết mất rồi.

Hiện tại đã là đêm khuya, phòng sinh hoạt chung của Gryffindor đã chống rỗng. Harry đi về phòng ngủ, Ron vẫn chưa về, còn Thomas thì không thấy bóng dáng. Dạo gần đây, từ khi Thomas trở về, nó thường xuyên biến mất. Harry không biết là nó đã đi đâu. Thở ra một hơi, Harry thay đồ ngủ và leo lên giường. Nó đợi nửa giờ thì Ron xuất hiện sau cánh cửa. Thằng bạn nó vừa lần mò trong căn phòng vừa xoa bóp bàn tay, người nó mang theo đầy mùi si đánh bóng.

Ron phát hiện ra Harry vẫn còn thức, có lẽ thằng bạn cũng mới trở về như nó. Quẳng mình xuống giường, Ron rên rỉ:

- Bắp tay mình cứng đơ hết rồi. Lão Filch chết tiệt bắt mình đánh bóng một cái cúp Quidditch đến mười bốn lần mới hơi lộ vẻ hài lòng. Sau đó thì mất hàng giờ để lau chùi vết bụi không thể nhìn thấy trên mấy cái mề đay. Còn cậu? Lão Lockhart bắt cậu làm gì?

Harry hạ giọng để khỏi đánh thức những người khác. Nó kể lại những gì mà Lockhart yêu cầu.

Ron nói:

- Nếu có thể mình sẽ đổi công việc cho cậu. Thực là quá nhàn hạ!

Harry lườm thằng bạn, nó nói:

- Làm như mình tiếc cái công việc đó lắm ấy. Cậu có biết lão tra tấn linh hồn mình đến mức nào không?

Nói xong hai đứa thở dài, cấm túc thật đáng sợ. Đột nhiên Harry nói:

- Đúng rồi! Lúc mình đang ngồi tại văn phòng, mình có nghe được một âm thanh lạ.

Harry kể cho Ron những gì nó nghe được. Ron hỏi:

- Lockhart nói không nghe thấy gì?

Harry nhìn rõ vẻ đăm chiêu của Ron. Ron hỏi:

- Cậu có nghĩ là ông ta nói dối không? Nhưng có điều mình không hiểu… Nếu kẻ đó có thể tàng hình đi nữa thì cũng phải mở cửa phòng mới có thể vào được chứ.

Harry nằm ngửa nhìn nóc màn, nó thì thào đáp lại:

- Mình biết. Đây cũng là điều mà mình không thế nào hiểu nổi. Mà cậu có biết Thomas đi đâu không? Đợt này cậu ấy rất hay chơi trò biến mất.

Ron vừa thay đồ ngủ vừa nói:

- Cái này thì mình cũng chịu. Chắc cậu ấy lại tìm được thứ gì đó khiến cậu ấy muốn nghiên cứu rồi. Cậu biết tính Thomas mà.

Harry ậm ừ đáp lời Ron, sau đó ngủ hẳn, buổi cấm túc hôm nay khiến tinh thần nó mệt mỏi không kém giờ học ma dược của Gs Snape. Thế là trong lúc mơ màng, Harry đã xếp Lockhart vào danh sách đen của nó, tuy nhiên lão chỉ xếp thứ 2, đệ nhất vẫn là Gs Snape với địa vị cực kỳ vững chắc.

* * *

Thời gian trở về một tiếng trước. Hôm nay Thomas không thí nghiệm, đám tiêu bản nó mang theo đã hết sạch. Nó cần thêm tiêu bản để nghiên cứu, thực may là đám tiêu bản mới sẽ được gửi đến trong tuần.

Đang say sưa với quyển sách ma thuật cổ đại của TQ do ngài Sùng Minh đưa tặng, đột nhiên một âm thanh sàn sạt rất nhẹ như những tiếng ma sát khiến Thomas giật mình. Tiếp theo đó, một cảm giác lạnh lẽo, âm u ập tới. Thomas cảm nhận được một con vật khổng lồ đang di chuyển cực nhanh bên trong tường nhà. Đôi mắt của Thomas trở lên cực kỳ sắc bén, nó đã nhận ra đó là thứ gì. Xà Quái đã xổ lồng.

Nhanh chóng cầm lấy cái áo chùng, bỏ thêm cho bản thân một cái huyễn thân chú, Thomas nhanh chóng đuổi theo.

Dấu vết của Xà Quái biến mất ở gần nhà vệ sinh nữ, Thomas nhớ được đây là nơi mà trong nguyên tác, là nơi chú ngụ của nó.

Đưa UC ra kiểm tra, Thomas kinh ngạc phát hiện tín hiệu của Ginny Weasley vẫn ở trong phòng. Nhưng nếu không phải cô bé thì sẽ là ai? Ngay ban đầu Thomas đã để ý tới những hành động của Ginny, dù sao thì những hành động của cô bé cũng hơi khác thường, nhưng có vẻ lần này nó đã đoán sai. Lịch trình của cô bé rất bình thường, thậm chí chưa từng tới gần cái phòng vệ sinh này.

Thomas cau mày, sự việc có lệch lạc. Có vẻ như hiệu ứng cánh bướm của nó đã bắt đầu ảnh hưởng tới dòng nội dung của nguyên tác. Điều này đồng nghĩa với việc từ nay trở đi, Thomas sẽ phải cẩn thận gấp bội mỗi khi đối đầu với Voldemort.

Thomas suy nghĩ một lúc, nó quyết định không tấn công con Xà Quái. Xà Quái chỉ là một phần trong số những mục tiêu hiện tại của Thomas. Phần còn lại là quyển bút ký của Voldemort. Một trường sinh linh giá là miếnh mồi báu bở với một kẻ như Thomas. Mổ xẻ những thứ thú vị như vậy đúng là dễ khiến người ta say mê.

Trở về phòng, Thomas ném cái áo chùng xuống. Khi phát hiện mọi người đều đã ngủ, nó nằm trên giường và suy nghĩ phương án để thuyết phục mọi người đeo kính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.