Ông không muốn Trịnh Hòa biết mình tới, bởi cậu rất coi trọng công việc này. Bạch Ân biết, nếu Trịnh Hòa thấy mình ở đây, đến chiều, cậu nhất định sẽ bỏ bê công việc để dành thời gian cho ông, hơn nữa, Bạch Ân cũng biết, nếu Trịnh Hòa thực sự thấy ông tới, ông sẽ dụ dỗ cậu ở bên ông, không cho cậu làm việc.
Trước lúc ngồi thuyền nhỏ rời đi, Bạch Ân mua giấy thông hành ở chỗ cảnh sát, 20 đồng một tờ. Bạch Ân trịnh trọng để nó vào ví, cảnh sát thấy cái ví hiệu Hermes của ông liền choáng, hỏi: “Hàng….hàng thật sao?”
Bạch Ân giơ ví lên, gật đầu, hỏi “Cậu thích?”
Cảnh sát cười ngại ngùng: “Trước có xem qua ở trên mạng.”
Bạch Ân giũ hết thẻ ngân hàng, tiền và giấy thông hành xuống thuyền, nghĩ nghĩ, ông chỉ lấy một tờ giấy thông hành rồi đưa ví cho cảnh sát: “Cho cậu, cả tiền và thẻ ngân hàng nữa, cho cậu tất.”
Bạch Ân thản nhiên nói: “Chẳng phải cậu thích sao?”
Cảnh sát hỏi: “Tôi thích, ông liền cho?”
Bạch Ân nói: “Đúng thế.”
Cảnh sát nghẹn: “Thôi, không nói với ông nữa, tôi không cần ví của ông, cầm về đi, đừng để tôi thấy ông lần nữa.” nói xong liền cầm lại giấy thông hành: “Đầu óc ông không bình thường, tôi không thể cấp giấy thông hành cho ông được, ông tìm nhà sản xuất của đoàn làm phim, bảo người ta làm giấy cam đoan, xác định ông không có vấn đề gì thì tôi đưa.”
Bạch Ân dừng lại, nhìn anh cảnh sát, sắc mặt đau thương
Cảnh sát hô lên: “Làm sao?”
Bạch Ân nói: “Tôi trả cậu 20 đồng, đưa tôi.”
Cảnh sát: “…”
Ví trị giá tiền vạn nói cho liền cho, còn để ý cái này?