Dựa số lượng thuốc sử dụng trong khoảng thời gian gần đây, là khoảng thời gian phát bệnh của năm trước, Bạch Ân suy đoán, trong vòng mấy hôm này, ông sẽ phát bệnh. Thực ra, ông không biết lúc phát bệnh mình như thế nào. Bởi khi bệnh nặng, mọi ý nghĩ của Bạch Ân cũng trải qua sự phán đoán và suy luận của bộ não giống lúc bình thường, chẳng qua, lúc phát bệnh là một loại hình thái khác của ông mà thôi.
Bạch Ân không sợ bản thân mình khi tâm thần không bình thường, chỉ là ông thấy việc giữ lý tính cho mình là cần thiết, nên mới đồng ý chữa bệnh.
Xe chậm rãi chạy khỏi ngoại thành, Bạch Ân có một tòa sơn trang ở đó.
Trong phương án điều trị bác sĩ đưa ra, Bạch Ân cần một nơi hoàn toàn tách biệt với con người, và ai đó ông toàn tâm tin tưởng. Nguyên nhân gây bệnh lớn nhất của Bạch Ân là tính cố chấp cùng với khuynh hướng phản xã hội của ông. Ông từ chối tin tưởng bất kỳ ai, ngay cả cha mình.
Đối với cái nguyên nhân đó, Bạch Ân cười nhạt. Vì ông không tin tưởng bất cứ kẻ nào, nên mới có thể sống lâu được. Còn cha ông, lão này là khởi nguồn mọi đau khổ của ông, sao có thể tin tưởng chứ.
Hồi Bạch Nhuận Trạch còn nhỏ, ông hay làm thế. Tiếc là sau đó, Bạch Ân cùng vợ trước của mình đều không thể tiếp tục ngụy trang cho cuộc hôn nhân này nữa. Cô ta mang Bạch Nhuận Trạch đi, đợi đến lúc hai cha con gặp lại, Bạch Ân phát hiện, cậu thiếu niên đó đã không cần đến mình từ lâu.
Bạch Ân giống như một kẻ tội ác tày trời trong mắt người đời, ẩn dưới sự xa lánh, là một trái tim bị băng kín, khóa chặt sau khi bị thương tổn.
Trần Minh đang lái xe, đột nhiên nhỏ giọng cười nói: “Ngài đối xử với cậu Trịnh tốt thật đấy.”
Ánh mắt Bạch Ân thực dịu dàng, lời không nói hết được ý: “Cậu không thấy em ấy thực đáng yêu sao?”
Trần Minh nghẹn.
Bạch Ân tựa đầu vào chỗ ngồi, một người phụ nữ, áo chùng, tóc dài, dung mạo tiều tụy đột nhiên xuất hiện qua khe hở trên trần.
Lại gặp nhau rồi.
Bàn tay đang vuốt ve lưng Trịnh Hòa dừng lại, buông ra.
Xem ra, ông có chạy đằng trời cũng không thoát.
Lần này, ngay cả thuốc cũng không cứu nổi ông.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Bạch Ân chợt nhớ tới đoạn ký ức duy nhất về mẹ, về quyển “Đồi gió hú” được bà đặt trên bàn.
Nếu ta là Heathcliff đáng thương và thô bỉ, vậy ai mới là Catherine tới cứu vớt ta?