Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 209



Giống như những vị chủ nhân không đáng tin khác, Trịnh Hòa bỏ quên Husky với cái bụng đói meo, cùng Bạch tiên sinh vần nhau trên lầu.

Quần áo Bạch Ân bị xé rách, mồ hôi trượt xuống theo đường vân cơ bắp, Trịnh Hòa ngửa đầu, mút lấy cằm của Bạch Ân, cổ cậu bị một tay của ông ghìm chặt xuống giường, lực tay không được kiểm soát tốt khiến Trịnh Hòa nghẹt thở như đang bị khống chế.

“Cho tôi….được không?” Bạch Ân nỉ non.

“…A, ưm…” Trịnh Hòa nhịn xuống cảm giác khó thở, cười hổn hển:“Muốn vào thì cứ vào đi, nói với em làm gì? Chẳng nhẽ em không cho, ông không vào chắc?”

Đầu ngón tay của Bạch Ân trượt theo tấm lưng cậu, Trịnh Hòa sung sướng không kiềm nổi giọng mình.

Chợt có tiếng thờ hềnh hệch không hơp bầu không khí vang lên, Trịnh Hòa mở hai mắt, Bạch Ân cũng dùng ánh mắt ‘không biết chuyện gì xảy ra’ nhìn cậu.

Trịnh Hòa dựng người dậy, choàng thêm áo khoác, nói: “Không phải tiếng của em.”

“Hình như từ ngoài cửa.” Bạch Ân nghếch tai nghe, nói.

“Để em đi xem.” Trịnh Hòađi giày vào, bước qua.

Bạch Ân nhớ tới chuyện xảy ra trong lúc Trịnh Hòa đi mua đồ, sợ người bên ngoài là đồng bọn của kẻ khi nãy, nói:“Lấy khẩu súng ở lưng em ra đi.”

Trịnh Hòa cười gượng, cậu vừa lừa được Tang Bắc một khẩu súng lục, cứ tưởng không ai biết, nào ngờ Bạch tiên sinh liếc mắt liền nhận ra.

Cậu căng thẳng mở cửa, chĩa súng về phía bên trái mình, chếch lên chừng 15 độ.

Ngoài cửa.

Husky lè lưỡi, thở ‘hộc hộc hộc’. Trịnh Hòa ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói chuyện với nó:“Nãy có phải mày thò mũi qua khe cửa và tạo ra âm thanh kỳ quái đó không?”

Đương nhiên Husky không thể trả lời, nó vẫn cắn đuôi, lè lưỡi, trợn tròn mắt nhìn Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa mém nữa bị bộ dáng đó làm cho mù mắt, đành chạy xuống tầng đổ thức ăn của chó ra cho nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.