Ông tin rằng, lợi ích là thứ duy nhất khiến người ta tốt với nhau, giống như ông với Vương Thư Hoa, cục trưởng Trương, giám đốc Tống, Bạch lão gia tử.
Tình thân, tình yêu, lòng ngưỡng mộ, tất cả đều bắt nguồn vì ích lợi mà thôi, đến vì lợi ích, đi cũng vì ích lợi. Vậy nên, khi mới biết Trịnh Hòa, ông tặng cậu cravat, đồng hồ, rượu đỏ, xì gà, nhà, xe, thẻ tín dụng, mọi thứ có thể nghĩ tới, ông đều tặng cậu. Trịnh Hòa chối được thì chối, không chối được thì bảo thư ký đưa lại cho ông.
Trịnh Hòa không nợ ông điều gì, Bạch Ân biết.
Nhưng chính cậu ấy, sau khi mình làm những chuyện quá đáng như thế, vẫn ở bên mình.
Cảm xúc của Bạch Ân cứ như nước chocolate ngọt ngào, đổ thêm ba chum giấm trắng, lại bỏ xíu hạc đỉnh hồng cho thêm phần màu sắc, đúng là đủ các vị chua cay mặn ngọt.
Ông đi vào phòng tắm, thay bộ âu phục thẳng thớm, không dính một hạt bụi, dùng gel xịt cho tóc chỉnh tề. Bạch Ân kéo ghế dựa, ngồi ngay ngắn, lẳng lặng ngắm Trịnh Hòa đang ngủ say trên giường.
Tay Trịnh Hòa cứ ngọ nguậy, rà rà trên giường, mãi đến khi nắm lấy tay Bạch Ân mới yên lòng, cười ngây ngốc.
Trái tim Bạch Ân như có thứ gì nhè nhẹ đâm vào, nhoi nhói.
Ông bỗng dưng cảm thấy, lúc phát bệnh, mình chẳng khác gì não phẳng, ông không thể nào tưởng tượng nổi, một Trịnh Hòa đáng yêu như thế, lúc rúc vào lòng kẻ khác sẽ như thế nào.
Nếu thích, thì phải nắm chặt trong lòng bàn tay – đấy mới là cách Bạch Ân chọn.
Vừa đấm vừa xoa, Trịnh Hòa không thể trốn được. Ông tin tưởng chắc chắn như thế.