Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 238



Vừa bước vào cửa, Bạch tiên sinh liền nhận ra mình bị theo dõi.

Rèm cửa bị kéo, cửa không khít với tường, điều thú vị hơn là, vừa nhấc mắt lên, ông liền thấy chiếc máy theo dõi màu đen gắn trên đèn trần.

Kỹ năng không chuyên nghiệp, kẻ theo dõi chắc chắn không phải những vệ sĩ đã được huấn luyện bài bản, nghiêm chỉnh của Bạch Ân.

Trịnh Hòa cầm đồ ăn, định đi vào phòng bếp thì bị Bạch tiên sinh kéo lại, ông mỉm cười: “Tối nay để tôi nấu, nhé?”

Trịnh Hòa chê: “Ông có biết làm gì đâu? Đừng có lãng phí lương thực.”

“Đâu có, cứ để tôi thử một lần, không được thì em chữa cháy.” Bạch Ân cười nói.

Trịnh Hòa nghĩ nghĩ, gật đầu: “Được rồi, thế em đứng bên cạnh nhìn, không ông lại nhầm đường sang muối thì chết.”

Bạch Ân đẩy Trịnh Hòa ra ngoài: “Tôi chưa đến nỗi thế mà, em ra ngoài đi, không cần lo cho tôi, để tôi làm một mình, được không?”

Trịnh Hòa cợt nhả nắm lấy tay Bạch tiên sinh: “Em sợ ông đốt bếp mà. Nhà này tốt thế, em còn định giữ lại để ông dưỡng lão đấy.”

“Yên tâm, tôi còn dùng nó để dưỡng lão với em nữa, em cứ để tôi nuôi cả đời, được không?” Bạch Ân cười nói.

Trịnh Hòa giật mình, suýt nữa cắn vào lưỡi. Cậu chỉ thuận miệng nói thế thôi, không ngờ lại nghe Bạch tiên sinh bảo thế, tim đập thình thịch, cậu bối rối đi ra khỏi phòng: “Được rồi….rồi biết rồi, em không làm phiền ông nữa, có gì nhớ gọi em.”

“Ừm, ” Bạch Ân không giận khi không nhận được đáp án khiến mình hài lòng, Trịnh Hòa chỉ có thể là của ông, dù có hứa hẹn hay không thì vẫn thế.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Bạch Ân mở cánh tủ ngăn để bình ga, dùng đèn pin soi vào đường dây dẫn, quả nhiên, có một khối lập phương được gắn vào đó.

Bạch Ân đỡ trán.

Đám tay chân của ông đúng là vô dụng. Thủ đoạn đầy sơ hở như thế mà cả bọncứ như mù. Bạch tiên sinh nghĩ, nếu chuyện này còn diễn ra lần nữa, ông chắc chắn sẽ giải tán lũ đó.

“Bạch tiên sinh, ông có được không đó?” Trịnh Hòa gọi với từ ngoài cửa.

Bạch Ân căng thẳng. Lần đầu tiên, ông nhận thức được, bên cạnh mình còn có một người khác. Người này sẽ vô cùng đau lòng khi mình chết đi.

Ông cắt đứt dự định bảo Kiệt Tử đưa Trịnh Hòa tới một nơi an toàn. Bạch Ân buông di động ra, ông không muốn sau khi mình chết đi, Trịnh Hòa lại thân thiết với một ai khác, cũng không muốn phải cô đơn trên con đường đi xuống hoàng tuyền, thà rằng mang thêm một người xuống địa ngục cùng, cho vui.

Bạch Ân đáp lại: “Sắp được rồi, em đợi chút.”

Trịnh Hòa nói: “Để em vào giúp ông đi, xem TV một mình cũng chán.”

Bạch Ân bình tĩnh nói: “Từ từ đã, chút nữa thôi là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.