Kiệt Tử không tin nổi hắn lại bị Bạch tiên sinh đẩy đi như thế.
Tuy rằng đây là sự thật.
Kiệt Tử vừa lầu bầu nói xấu Bạch tiên sinh, vừa khóa thùng lại, khoác lên vai.Hắn dùng 3cm ngắn ngủi để bám chặt tay vào khung cửa, mà phía sau hắn, là khoảng không cao chừng 8m. Theo như ước lượng, nếu giờ hắn rơi xuống, không chết thật cũng chết dở. Kiệt Tử muốn khóc.
Cửa sổ bỗng nhiên mở, Bạch tiên sinh ló đầu ra.
Hai mắt Kiệt Tử tỏa sáng, hi vọng nhen nhóm trong hắn, hắn bỗng nhiên cảm thấy gương mặt của Bạch Ân thực anh tuấn: “Bạch lão đại, ngài quả nhiên là lão đại của tôi, mau kéo tôi lên với.”
Bạch tiên sinh nheo mắt lại, ngón trỏ đặt trước môi, ‘suỵt’ một tiếng.
Kiệt Tử: “Bạch tiên sinh, ngài có bắn hormone với tôi cũng vô dụng, tuy ngài đẹp trai khiến tôi choáng váng, nhưng giờ ngài kéo tôi lên được không?”
Bạch Ân lắc đầu: “Không được, Trịnh Hòa còn ở ngoài cửa, chút nữa em ấy sẽ đi vào, tôi chỉ muốn bảo cậu: đừng để em ấy phát hiện.”
Kiệt Tử không thể tin nổi vào tai mình: “Thế ngài tới đây làm gì?”