Tuy rằng việc này thoạt như có vẻ không quan trọng lắm.
Phía Bạch Thần Mộ có một đợt hàng muốn vận chuyển từ khu vực tam giác tới nước C. Ở thành phố H có một kẻ mang tên hiệu Vương nhị thúcthông thạo nghiệp này, họ có một con thuyền, dự định cho Bạch Ân thuê, giá thuê là giá thị trường, nhưng có thểtiết kiệmphí vận chuyển và phí neo đậu.
Trong phòng có hai người, Bạch Ân đi qua bắt tay: “Lâu rồi không gặp.”
Vương nhị thúc cũng nói “Đúng thế, sức khỏe ông thế nào rồi?”
“Đã khỏe rồi, cám ơn sự quan tâm của ông.” Giọng điệu của Bạch Ân vẫn luôn thế, lễ phép mà xa cách, ngay cả đối với Trịnh Hòa, ông vẫn thường xuyên dùng những từ như ‘mời’, ‘cám ơn’, ‘được chứ’, đương nhiên, nếu căn cứ vào những chi tiết đó mà suy đoán Bạch Ân là một người hiền hòa, thì hoàn toàn sai lầm rồi.
Vương nhị thúc dẫn theo một người nữa đến, Bạch Ân liếc qua, ra là cái cậu Vương Kiệt từng đánh Trịnh Hòa, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Thấy Bạch Ân, Vương Kiệt vô cùng phấn khởi, y lao đến cầm tay ông: “Bạch tiên sinh, lâu rồi không gặp.”
Bạch Ân dùng nguyên tắc ‘có qua có lại’, Vương Kiệt đắc tội ông, ông bán tin tức của nhà họ Vương, giờ hai người không ai nợ ai. Vậy nên, ông vẫn rất khách sáo, lạnh nhạt đáp lại: “Chào cậu, Vương Kiệt.”
Trong một thoáng, không một từ ngữ nào có thể diễn tả nổi vẻ mặt của Vương Kiệt, nó dung hợp rất nhiều loại tình cảm, khiến người ta nổi da gà. Mãi lâu sau, y mới chuyển hết những tình cảm đó thành ‘sung sướng’ nói: “Ngài vẫn nhớ rõ tôi nha….”
Bạch Ân bình tĩnh rút tay của mình ra. Ông cảm thấy thái độ của người này đối với mình có chút kỳ quái, trường hợp như thế này, ông gặp nhiều lần lắm rồi.