Qua một trang web chả ra sao nào đó, Bạch Ân mơ hồ đoán được những việc có thể xảy ra trong gay bar.
Ông vốn tưởng mình chí ít cũng sẽ tức giận, nhưng sau khi qua hàng loạt hành động của Trịnh Hòa để đoán cậu đang nghĩ gì, cảm xúc trong ông không phải giận giữ hay đau lòng gì đó, mà là hưng phấn.
Nếu từ ánh mắt đầu tiên thấy nhau, Trịnh Hòa đã yêu ông sâu sắc, nguyện giữ thân vì ông, Bạch Ân lại cảm thấy thực giả dối. Giả sử Trịnh Hòa là người như thế, cậu đã không dùng thân xác mình để đổi lấy công việc, Bạch Ân chưa quên lý do họ quen nhau. Nhưng nếu Trịnh Hòa là kẻ sành sỏi, lõi đời trong chuyện này, Bạch Ân lại cảm thấy không giống, động tác thuần thúc xen lẫn sự vụng về là điểm hấp dẫn ông ở cậu. Hiện tại, có cơ hội để biết đáp án, cứ đều tra theo hướng này, Bạch tiên sinh tin mình có thể biết mọi điều về Trịnh Hòa.
Điều gì có thể hưng phấn hơn việc đào móc đến nơi tận cùng riêng tư của người khác chứ?
Cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc phấn khởi quá độ của mình, Bạch tiên sinh nhếch lên khóe miệng, nói: “Tới quán gay bar ở đầu đường, Trịnh Hòa đang ở đó.”
Tang Bắc khom người, mở cửa cho ông, hỏi: “Xin hỏi, ngài tìm cậu ấy có việc gì? Cần tôi chuẩn bị trước sao?”
Bạch Ân nói: “Không cần, xem như tôi bỗng nhiên nổi hứng đi, đừng nghĩ phức tạp quá.”