Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 313



Chỉ có từ ‘sợ hãi’ mới diễn tả được cảm xúc lúc mới tỉnh dậy của Trịnh Hòa.

Cậu trần trụi, bị trói trên giường, Bạch tiên sinh thì vận bộ âu phục trắng, đeo kính viền vàng.

Từ khóa chính là: Bạch tiên sinh đẹp trai chết mất mất mất.

Khoan đã, chọn nhầm từ khóa rồi.

Trịnh Hòa hoàn toàn không ngăn được việc: trí thông minh sụt giảm dẫn tới cúc hoa ngứa mỗi khi thấy trai đẹp, nhất là đối với Bạch tiên sinh.

“Ông xích em lại làm gì?” Trịnh Hòa hỏi rất ngu.

Bạch tiên sinh đáp theo logic của lũ cướp: “Xích lại, em mới không trốn nha.”

Tuy ông vẫn chưa trả lời vì sao lại xích cậu, nhưng qua suy luận, Trịnh Hòa đoán đây có lẽ và trò tình thú sau bữa tối, thế nên cậu nằm duỗi chân duỗi tay thẳng cẳng, còn lầu bầu: “Em bảo muốn trốn lúc nào chứ!”

Đấy là nỗi bất an trong lòng Bạch Ân, không liên quan tới chuyện Trịnh Hòa có hứa hẹn ở bên ông hay không. Ông chợt thấy cửa mở, có mấy bóng người lén lút đứng đó, định đi vào nhưng lại chần chừ ở đấy. Ông quen chúng, từ hồi còn nhỏ, chúng đã thường xuất hiện, náu mình trong góc, nhìn ông chằm chằm.

Bạch Ân hỏi: “Bảo bối, em có thích chỗ này không?”

“Em không thích, nếu ông chán, muốn tìm cảm giác lạ thì em cũng chiều, nhưng ngày nào cũng xích thì em không chịu được.”

Bạch Ân không ngờ cậu lại nói thẳng thế, cười không nổi. Ông vẫn luôn nghi ngờ Trịnh Hòa giả ngu trước mặt mình. Hồi trước còn thấy không sao, nhưng giờ, càng ngày ông càng không chấp nhận được điều đó. Ông thích cảm giác Trịnh Hòa hết lòng vì mình, giống những ngày trên sơn trang ấy: “Nếu tôi muốn xích em cả đời thì sao?”

Trịnh Hòa không thèm chớp mắt, nói huyên thuyên một hồi. Mãi lâu sau, Bạch Ân mới hiểu hết cậu nói gì, tóm lại trong một câu là: ông muốn xích thì xích, em còn biết làm gì chứ.

Bạch Ân cảm thấy bảo bối nhà mình đúng là…nói theo cách dễ nghe thì là: cam chịu (?)

Không thèm phản kháng chút nào sao.

Buổi cầu hôn lãng mạn trong trí tưởng tượng của Bạch Ân hoàn toàn sụp đổ bởi sự ngoan ngoãn quá mức và bỗng dưng rơi nước mắt đến kỳ lạ của Trịnh Hòa.

Bạch Ân cũng chẳng biết sao mình không giả vờ được nữa, cứ thế lôi nhẫn ra.

Cảm giác này cứ như khi mình tự trồng dưa hấu, từ lúc gieo hạt, bạn đã nghĩ tới chuyện cắt dưa thế nào, khó khăn lắm mới đợi đến ngày dưa chín, bạn cầm dao định cắt thì chợt nhận ra – lúc dưa mọc lên nó cũng tự cắt rồi.

Cảm giác như mọi chuyện mình làm trước đó đều uổng phí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.