Bạch Ân chìm đắm trong giấc mơ tình yêu mình vẽ ra. Trong mơ, ông liếm láp từng centimet trên người Trịnh Hòa, liếm đến khi da cậu đỏ lên, phần lưỡi mình tê rát. Ông mút mát, cắn xé cậu, da, thịt, máu cậu nằm lọt thỏm trong miệng ông. Trịnh Hòa vẫn nằm lẳng lặng trên giường, ánh mắt ngập tràn tình yêu, điều đó khiến Bạch Ân không kìm lòng được nữa —–
Ông cắn phập xuống, giằng miếng thịt ra để lộ phần xương trắng hếu của cậu người yêu. Ông đặt tay lên trái tim đỏ tươi, nóng hổi, vẫn đập từng nhịp đều đều. Da thịt cậu ửng hồng, chỉ có nơi đó cháy rực lên, giống như bờ môi đỏ mọng của cậu ấy.
“Em có yêu tôi không?”
Trái tim ấy đột nhiên nảy lên mãnh liệt, giống như hồi đáp lại câu hỏi của ông.
“Yêu ông.” Khóe miệng Trịnh Hòa rỏ máu.
Bạch Ân cúi mình xuống, liếm sạch, lại thân mật thì thầm bên tai: “Em biết không? Ngay từ lần đầu tiên thấy em, tôi biết em nhất định phải thuộc về tôi, dù là cơ thể hay linh hồn, tôi đều phải chiếm lấy.”
“Ngài đã chiếm được rồi,” Cặp mắt xám ngắt của Trịnh Hòa vẫn chăm chú nhìn Bạch Ân, “Từng bộ phận trên cơ thể em, tâm trí em, hết thảy đều yêu ngài say đắm, chàng hoàng tử của em.”
“Không, tôi là kỵ sĩ.”
Bạch Ân nở nụ cười.
Rốt cuộc ông cũng thấy vừa lòng, cảm thấy yên ổn trở lại.
Bạch Ân mở mắt, không gian tối đen.
Trịnh Hòa nằm trong ngực ông, tiếng thở rất khẽ, hai tay cậu còn ôm chặt lấy cánh tay ông, diễn tả rằng cậu không muốn lìa xa ông một chút nào.
Cả mơ và thực đều thật đẹp. Bạch Ân bình tâm lại, nắm chặt lấy tay Trịnh Hòa trong bóng tối.