Bạch tiên sinh biết lần này khó qua được cửa của Trịnh Hòa.
Tuy nhìn ông có vẻ nghiêm túc, nhưng nếu nói dối thì có cả rổ, chắc chắn có thể lừa được Trịnh Hòa để cậu xuôi. Nhưng ông vẫn luôn tìm cơ hội để nói thẳng mọi việc với cậu.
Ông đang đi từng bước để ước lượng sự trung thành của Trịnh Hòa đối với mình. Giờ ông cần bồi dưỡng cậu, không cần đến độ như Kiệt Tử hay Tang Bắc. Chỉ cần còn sống, Bạch tiên sinh sẽ cố hết sức bảo vệ Trịnh Hòa. Ông vẫn cho rằng, quyền lực mới là cách tốt nhất để bảo vệ một người.
Bạch tiên sinh dẫn Trịnh Hòa ngồi trên ghế, cho cậu một chén nước, nói: “Những chuyện tôi nói với em sau đây, tôi mong em sẽ chôn chặt trong lòng, một chữ cũng không được kể cho người khác.”
Tuy vẻ mặt Trịnh Hòa vô cùng tủi thân, nhưng vẫn gật đầu nói: “Yên tâm, em sẽ không kể bí mật phòng the của ông và Vinh thiếu cho bất kỳ kẻ nào.”
Bạch tiên sinh: “…”
Bạch tiên sinh uống liền nửa cốc nước Trịnh Hòa rót cho mới bình tĩnh lại được: “Tôi không nói về cậu ta, không, có thể xem là ‘không hoàn toàn’ về cậu ta, ” Ông tháo bóng đèn bàn ra, chỉ vào phần đuôi cho Trịnh Hòa xem, sau đó, từ phần đuôi đó, ông lấy ra một viên màu đen rất nhỏ.
“Trứng gián à?” Não Trịnh Hòa bắt đầu liên tưởng, không hiểu nghĩ đến đâu mà cậu lại nói thế.
Bạch tiên sinh làm bộ như không nghe đến, ông đặt viên màu đen đó lên bàn: “Đây là máy nghe trộm, trong phòng còn có máy theo dõi, tổng cộng hơn bốn mươi cái.”
“Em thấy máy theo dõi rồi, ” Trịnh Hòa nói, “Lúc quét dọn hay gặp lắm….ra máy nghe trộm trông thế này, thần kỳ thật đấy.” Trịnh Hòa không hề căng thẳng chút nào, còn đưa tay lấy.
Bạch Ân thấy khó hiểu: “Chẳng nhẽ em không thấy mất tự nhiên sao?”
“Mất tự nhiên cái gì?” Trịnh Hòa đặt máy nghe trộm trong lòng bàn tay, quan sát tỉ mỉ.
“Lúc chúng ta làm tình, có rất nhiều người đang nhìn.” Bạch tiên sinh nói đến đó liền ngừng lại, dù sao thì, có lẽ nhóm vệ sĩ đó vẫn đang nghe lén.
Trịnh Hòa ngơ ngẩn, sau đó, mặt cậu càng ngày càng đỏ, đỏ đến độ nhéo ra máu đến nơi: “Chẳng nhẽ….lúc ấy, không tắt máy theo dõi sao?”
Bạch tiên sinh an tâm. Xem ra không phải kết cấu não của Trịnh Hòa có vấn đề, chỉ là tư duy không nhanh nhạy, chưa nghĩ đến trường hợp đó mà thôi: “Nhiều quá, có những nơi tôi còn không tìm được, tắt hết cũng phiền. Hơn nữa, lúc làm tình là khi dễ gặp nguy hiểm nhất, có đề phòng trước vẫn tốt hơn.”
Hai hàng lệ mì (1) chảy ra từ mắt Trịnh Hòa: “Bạch tiên sinh, ông vừa làm thế giới quan của em đổi mới đó biết không? Cứ thế, sao em có thể cởi quần áo abc với ông?”
“Khụ, quen rồi là được.” Bạch tiên sinh chột dạ, ông nghiêm mặt nói, “Cái tôi muốn nói với em không phải này. Tôi nghĩ, sau vụ bắt cóc này, hẳn em đã biết xung quanh tôi ẩn dấu nhiều nguy hiểm, hiện vẫn chưa nhiều người biết em, nhưng chỉ cần chúng ta vẫn ân ái, sớm muộn gì em cũng bại lộ. Tôi không muốn giấu em cả đời, điều đó không công bằng. Vậy nên, tôi sẽ nói với em hết thảy những điều có thể bảo vệ em, có lẽ có rất nhiều việc em không thích, nhưng mong em tin tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không lừa em.”
“Ừm, em tin ông, nói đi, muốn em làm gì?” Trịnh Hòa cảm nhận được sự nghiêm túc của ông, cậu thoáng ngây ra, rồi tiếp lời.
“Tôi không cần em làm gì.” Bạch tiên sinh cảm thấy mình cần đi xem bệnh. Cấp dưới đã không nhờ vả được gì, đến người yêu cũng thế, hay là do phong thủy. Ông lấy máy nghe lén trên tay Trịnh Hòa, đặt vào chỗ cũ, nói: “Em chỉ cần nghe cho hết lời tôi nói, sau đó làm theo một ít lời khuyên của tôi.”