Lần này, Bạch tiên sinh từ chối nhận cuộc gọi ngay lập tức, còn kéo vào sổ đen. Trịnh Hòa ngồi bên cạnh ông, hai người rúc vào nhau trên sa lông, hơn nửa cái mông của Trịnh Hòa gối lên đùi Bạch tiên sinh. Cậu cúi đầu xuống thì thấy Bạch tiên sinh đang nhăn mày ngịch điện thoại: “Sao thế, lại quên cách tắt điện thoại à?”
“Không phải.” Bạch Ân nói, “Làm thế nào để kéo vào sổ đen?”
“Ai ôi nha, hôm nay là ngày gì thế, Bạch tiên sinh muốn biết cách kéo người ta vào sổ đen cơ đấy. Không biết ai là người được dạy hơn nửa tháng mà vẫn không biết cách sạc điện thoại ấy nhỉ.” Trịnh Hòa nói.
“Đừng có châm chọc tôi.” Bạch tiên sinh đặt di động lên đùi Trịnh Hòa: “Tôi không học nữa, em giúp tôi đi. Xem xem số của cú điện thoại khi nãy đã vào sổ đen chưa.”
Trịnh Hòa líu lưỡi: “Bạch tiên sinh, ông đừng có càng ngày càng thoát ly di động thế chứ, đừng có lười nha. Nhỡ đâu em không ở cạnh thì ông làm thế nào?”
“Có đám người Kiệt Tử.” Bạch tiên sinh nói.
“Nếu họ không ở đây?” Trịnh Hòa hỏi.
“Đám người của Thập Tứ sẽ ở.” Bạch tiên sinh đáp.
Trịnh Hòa sắp phát điên đến nơi: “Nếu tất cả những người ông biết đều không ở cạnh, ông làm thế nào?”
“Ha ha, ” Bạch tiên sinh không hề nao núng, “Không mang di động là được, có gì đâu.”