Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 416



Trịnh Hòa thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về trường quay. Hiện cậu xem “28 giờ sau gặp lại” như tác phẩm cuối cùng của mình, chỉ cần nghĩ tới những đoạn diễn mình đã thực hiện, cậu chỉ muốn quay lại lần nữa để chúng sao cho thật hoàn mỹ, để không uổng công sức cố gắng bao năm qua.

Lần này Bạch tiên sinh không đi theo cậu. Trịnh Hòa không biết rằng ông phải đi trị liệu, chỉ nghĩ do công tác bận quá. Cậu lải nhải dặn dò ông nhớ nghỉ ngơi, chăm sóc sức khỏe, em quay cả ngày, nhất định sẽ về trước bảy giờ tối, rồi mới lưu luyến rời đi.

Bạch tiên sinh dựa vào cửa, mỉm cười, chăm chú nhìn Trịnh Hòa lái xe đi. Nhưng ngay lúc quay đầu lại, mặt ông liền trầm xuống cứ như có ai nợ tiền mình. Kiệt Tử và Trần Minh liếc nhìn nhau một cái, Kiệt Tử nói: “Bạch tiên sinh, bác sĩ yêu cầu, hiện giờ ngài phải kiềm chế bản thân.”

Bạch Ân gỡ kính mắt xuống, day day huyệt Thái Dương của mình: “Cậu bật màn hình giám thị cho tôi.”

Kiệt Tử đứng bất động.

Bạch Ân nói: “Cậu có tin, cậu còn chần chừ là tôi không nể nang gì nữa không?”

Trần Minh vội vàng dọn màn hình qua, nối dây, khởi động máy, mọi thứ được hoàn thành nhanh chóng, chưa quá một phút đồng hồ.

Bạch Ân nhìn Trịnh Hòa ngồi trong xe mà còn ngoái ra cửa sổ, ngóng về phía sơn trang thì sắc mặt mới dịu đi, hỏi: “Phía Thập Tứ đã tra được tin gì mới chưa?”

Kiệt Tử cười khổ: “Thập Tứ qua nước J rồi, hiện người đang tọa trấn ở BEACHER là Tang Bắc.”

“Vậy bên Hán Tân Đường thế nào?” Bạch Ân hỏi.

“Không lỗ, không lãi, vững bước đi lên.” Hiếm hoi lắm Kiệt Tử mới trả lời được một câu đứng đắn.

Ngón tay của Bạch Ân gõ nhẹ xuống bàn,tần suất của ông khớp khít với từng giây đồng hồ dịch chuyển. Ông sàng lọc lại những tin tức mình đã biết một lần nữa, rồi mở miệng nói: “Bảo với phía thành phố B, giao dịch tạm dừng, cửa hàng thì cho thuê đi.”

“Bạch tiên sinh, tay của Hoành Tới không thể nào duỗi dài thế được, ngài không cần thiết phải làm thế.” Trần Minh đã đoán được dự tính của Bạch tiên sinh ngay lập tức.

“Không cần cũng phải thử xem.” Bạch Ân nói, “Tôi muốn xem giới hạn của cậu ta nằm ở đâu, tạm nhân nhượng một chút, chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt. ”

“Vậy ngài thấy huy động cả sản nghiệp ở thành phố B có ổn không?” Trần Minh hỏi.

Bạch Ân nhẹ giọng nói: “Quăng dây dài mới bắt được cá lớn, đúng không?”

Kiệt Tử cười cười: “Lời này của ngài đúng là giống lão gia tử như đúc.”

Bạch Ân cũng cười theo: “Lão gia tử thông minh lắm, nếu không cũng không sống đến cái tuổi này….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.