Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 425



Hôm sau, Trịnh Hòa dậy từ sớm, nhiệt tình chọn quần áo trong phòng trang phục. Mỗi lần tỉnh dậy, Bạch tiên sinh luôn có nửa tiếng ngơ ngác trước khi tỉnh hẳn, đợi lúc tỉnh táo rồi, ông liền thấy Trịnh Hòa mặc một bộ âu phục vàng nhạt đầy sức sống, tóc vuốt keo bóng loáng.

“Nhìn em thế nào?” Trịnh Hòa xoay một vòng trước mặt Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh không nỡ làm tổn thương trái tim yếu ớt của cậu, dối lòng nói: “Đẹp lắm.”

Trịnh Hòa tưởng thật, vuốt vuốt mái đầu của mình, cười he he: “Em cũng hiếm đụng tới keo xịt tóc lắm, bình thường thấy ông dùng đơn giản lắm mà, sao em vuốt cứ như bị nghé nó liếm hết đầu không biết?”

Ông ngồi lên, chiếc chăn trắng chảy xuống lộ ra thân hình tráng kiện, ông vừa mặc quần áo vừa nói: “Chút em gội đầu đi, để tôi vuốt cho.”

Trịnh Hòa sờ soạng bụng ông, còn ghen tị: “Ai….em biết vì sao lại không bằng ông nhiều thế rồi, cái này phải xem lại cơ sở hạ tầng. Bạch tiên sinh, nếu ngày nào ông cũng mặc thường phục chắc nhiều người mê đắm lắm đấy.”

Bạch tiên sinh cười cười, không cho đó là thật. Trước khi gặp Trịnh Hòa, chưa từng có ai nói rằng ông rất bảnh hay tuấn tú, thế nên, cho tới giờ, chỉ riêng Trịnh Hòa khen ông như vậy mà thôi: “Suốt ngày chỉ nghĩ mấy cái linh tinh đó, sao bỗng nhiên hôm nay em lại muốn mặc bộ này?”

“Ông thấy em thế nào?” Trịnh Hòa dán qua, ý bảo Bạch tiên sinh hôn mình.

Bạch tiên sinh lấy lý do chưa đánh răng, miệng thối để đẩy cậu ra: “Không tồi, tôi thích em mặc mấy màu tươi sáng.”

“Ý em không phải thế.” Trịnh Hòa nói, “Ông nghiêm túc chút đi, mặc âu phục có phải nhìn em hoành tráng hơn không?”

Bạch tiên sinh gẩy gẩy ngón tay trên cái đầu sáng loáng của Trịnh Hòa: “Em nghĩ nhiều quá.”

Khí thế của Trịnh Hòa ngay lập tức liền xẹp xuống, ỉu xìu ghé vào đùi ông như bánh đa nhúng nước: “Em biết mà, thế ông bảo em mặc gì bây giờ?”

“Em định đi đâu? Sớm thế này đã lựa quần áo.” Bạch tiên sinh hỏi.

“Đi đoàn làm phim chứ đi đâu.” Trịnh Hòa lật mình, “Đúng rồi, em muốn mượn mấy vệ sĩ của ông nữa, tuy họ chẳng có ích lợi gì trong chuyện này, nhưng lôi ra xếp hàng cho có khí thế cũng được.”

“Vẫn mang thù đấy à?” Bạch tiên sinh cười không ngừng.

Trịnh Hòa trợn trắng mắt. Tuy bình thường cậu rất mềm lòng, thấy mèo hoang chó hoang cũng sẽ tiện tay đút ăn cho chúng, nhưng nếu gặp chuyện cậu cũng không để người ta đè đầu cưỡi cổ. Mấy kẻ trong đoàn phim chẳng phải có chút tiền, ôm đùi của mấy gã có tiền sao? Thích vênh mặt lên trời thì phải đạp xuống đất cho nhớ mặt, dám nói xấu cậu, Trịnh Hòa quả thật không còn lời gì để nói.

Trịnh Hòa vẫn sợ người khác giành mất Bạch tiên sinh của mình nên mới giấu ông đi, họ còn tưởng mình không có ai bảo kê cơ đấy, một lũ ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc! Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm!

Bạch tiên sinh liếc mắt một cái liền biết trong óc Trịnh Hòa đang nghĩ gì, ông nói: “Tuy tôi hiểu ý em, nhưng có lẽ em không tới trường quay được.”

“Sao lại thế?” Trịnh Hòa đưa tay cầm lấy cổ áo của Bạch tiên sinh, cài cúc cho ông.

Bạch tiên sinh cầm tay Trịnh Hòa, nói: “Không tin thì em gọi điện đi, họ chắc chắn sẽ nói hôm nay được nghỉ.”

Trịnh Hòa nhìn ông chăm chú: “Bạch tiên sinh, ông lại làm gì phải không?”

Bạch Ân cụp mi, ôn hòa hỏi ngược lại: “Em nghĩ sao?”

“Nam thần đại nhân của em!!!” Trịnh Hòa nhào vào người Bạch tiên sinh, “Em yêu ông chết mất! Hôn một cái!”

“Tôi chưa đánh răng.” Bạch tiên sinh thấy Trịnh Hòa vui thế, khóe miệng nhếch lên, nhưng vẫn từ chối lời đề nghị của người yêu.

“Không sao, em không chê ông thối.” Trịnh Hòa liếm liếm môi.

“Tôi chê.” Bạch tiên sinh nói.

Trịnh Hòa chậc lưỡi, ngưỡng cổ hôn lên môi ông!

Bạch tiên sinh bị Trịnh Hòa dụ hôn mấy lần, cuối cùng cũng chiều theo, để cậu tự do phát huy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.