Trịnh Hòa ngồi trên tảng đá, cầm kịch bản quạt phành phạch, nhìn mọi người đang luôn tay luôn chân.
Người của đạo diễn Vương đã đi gần hết, nhóm của đạo diễn Vi còn đang trên đường, mai mới lên núi. Hôm nay Trịnh Hòa định tới hỗ trợ, nào ngờ đạo diễn Vi vừa thấy cậu liền kéo qua đàm đạo về kịch bản, thao thao bất tuyệt tới tận trưa, may mà sức khỏe của Trịnh Hòa không tệ, nếu không thì dưới tác động kép của ánh nắng chói chang và lối tư duy phong phú của đạo diễn Vi, chắc cậu đã ngất mất rồi.
Đạo diễn Vi chỉ vào một câu trong kịch bản, vừa gõ vừa hỏi: “Đoạn này, chính là đoạn này, cậu hiểu nó chưa?”
Trịnh Hòa lau mồ hôi nhễ nhại trên mặt rồi đáp: “Đã hiểu, hiểu rõ lắm rồi, ngài đã nói tới lần thứ tư.”
Đạo diễn Vi nhìn kịch bản, thở dài: “Đề tài hay thế này, nếu như phát hiện ra nó từ sớm thì tốt rồi, tiếc quá.”
Trịnh Hòa cười: “Chẳng phải ngài đã có nó trong tay rồi sao, tiếc gì nữa.”
“Chỉ còn có mấy cảnh, muốn quay được nội dung hay thì phải tỉ mỉ, ” Ông lắc đầu, “Đạo diễn Vương quen với thói sản xuất theo dây chuyền rồi, rất nhiều cảnh có thể đầu tư hơn, để diễn viên cảm nhận được sâu sắc hình tượng nhân vật rồi mới thể hiện lại, nhưng ông ấy lại không chịu làm thế, đương nhiên không thể quay được cảnh chất lượng.”
Trong giới giải trí, đạo diễn Vi nổi tiếng trong vụ “đốt tiền”. Trịnh Hòa vừa muốn có một tác phẩm xuất sắc, nhưng cũng lo lắng cho người đầu tư duy nhất là Bạch tiên sinh, vậy nên cậu không biết nên nói gì để an ủi đạo diễn: “Nhưng mấy cảnh quan trọng nhất đều nằm trên tay ngài mà, còn phần hậu kỳ nữa, nếu chỗ nào chưa được có thể quay lại, thế này mới đủ để thử thách trình độ của ngài chứ. Bạch tiên sinh bảo ngài quay tiếp, chắc chắn là muốn ngài quay được một bộ phim hay, ngài đừng tự trách, nếu lấy được giải thưởng, chẳng phải đã tát cho đạo diễn Vương một cú trời giáng sao.”
“Thằng nhóc này, không biết thì đừng nói lung tung.” đạo diễn Vi cười ha hả, vỗ vỗ bả vai Trịnh Hòa, “Được cái cậu có khả năng lắm, sau này nếu tôi có nhân vật nào hay sẽ hợp tác với cậu.”
Trịnh Hòa không biết sao mình lại lọt vào mắt xanh của đạo diễn Vi, giả ngu nói: “Ngài còn chưa xem tôi diễn mà, tôi không dám làm ngài mất mặt, quay xong ngài nói thế tôi còn tin, giờ thì không dám cam đoan.”
Vẻ mặt đạo diễn Vi nhìn Trịnh Hòa càng trở nên ôn hòa, ông già rồi, hẳn vài năm nữa cũng lui về ở ẩn, gặp được kịch bản hay đúng là ông trời ban phước. Ông đã xem những phần đạo diễn Vương quay, tuy chất lượng đảm bảo nhưng vẫn còn thiếu một chút để đạt được giải. Có rất nhiều cảnh phải quay lại, những cảnh còn sót đều về nhân vật của Trịnh Hòa. Hiện đạo diễn Vi đặt cược tất cả vào cậu, dù cậu có biết diễn hay không, thì vào tay ông cũng phải diễn cho kỳ được!
Ánh mắt của đạo diễn Vi khiến Trịnh Hòa sợ hãi, cậu cầm kịch bản nói một câu: “Tôi thấy hiện cũng không có việc gì cần giúp, mai mấy giờ tôi phải tới?”
Đạo diễn Vi phẩy tay: “Mai cậu không cần tới, ngày kia cũng thế, ở nhà nghỉ ngơi, nghiền ngẫm kịch bản cho rõ đi. Mỗi nhân vật đều là một cá thẻ sống, khi cậu biết vì sao họ lại làm ra những hành động như thế cũng là lúc cậu hiểu rõ câu chuyện này đề cập tới điều gì.”
Trịnh Hào gật đầu, cầm túi đi về bãi để xe.
Bạch tiên sinh không tới. Ngày nào cũng thế, hễ bận việc xong về nhà ông lại lăn ra ngủ, Trịnh Hòa đau lòng. Hôm nay, cậu quyết định tặng ông một niềm vui bất ngờ nên một mình lái xe tới BEACHER mà không báo trước.