Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 438



Mấy ngày này, Vinh thiếu rất sung sướng. Cậu ta không muốn quay trở lại giới giải trí, chỉ thuê phòng ở khách sạn lớn nhất thành phố H, hưởng thụ cuộc sống được cơm bưng nước rót.

Ban đầu cậu còn sợ Bạch tiên sinh tìm tới cửa, nhưng sau, đừng nói người, đến cái tin nhắn cũng không, cậu mới thấy yên tâm lại. Cậu không nghĩ cây lược gỗ rách nát ấy có hiệu quả gì nhiều, làm đến mức này rồi mà đám người bên BEACHER chưa có động tĩnh, đúng là càng già càng bo bo, không muốn dính vào chuyện lớn.

Phòng 1304, trên tầng.

Cửa sổ đóng kín mít, căn phòng tối om chỉ có mấy bóng đèn được bật, điều hòa đã bị ngắt do sợ ảnh hưởng đến công việc, hơn mười người đàn ông trưởng thành nóng tới độ đã cởi hết áo, đâu đâu cũng bốc lên mùi mồ hôi.

Kiệt Tử tháo ống nghe của mình xuống, bỗng nhiên nở nụ cười với tay trợ thủ bên cạnh: “Cậu bảo, ngày nào hắn ta cũng ăn xong rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, cuộc sống như lợn ấy là sự im lặng trước cơn bão, hay hắn thực sự nghĩ rằng không có việc gì xảy ra?”

Trợ thủ cười gian trá: “Quan tâm làm gì, dù sao chúng ta cũng sắp xâm nhập được vào máy tính của Hoành Tới rồi, lúc ấy cá lớn cá bé vơ hết một mẻ, bội thu.”

“Phía cậu còn bao lâu?” Kiệt Tử hỏi một gã tóc vàng.

“Sắp, ai nha má ơi, đừng có giục được không? Giục đẻ đấy hả.” Giọng hắn đặc sệt Đông Bắc, đó chính là DY – dù mới tới nước C không lâu hắn nhưng đã tinh thông phương ngữ.

Kiệt Tử trêu tức: “Nếu không phải tôi không đủ người thì đã chẳng cần cậu, vừa tốn chỗ vừa vô dụng.”

DY gắt: “Lông ngực của ông đây cũng chèn chết cậu được, câm mồm! Đừng ồn nữa, tôi sắp tra được thời gian chính xác cái thằng Vinh gì đó gửi cái vật gì đó của Bạch tiên sinh vào ngân hàng rồi.”

“Vậy mau lên.” Kiệt Tử biết rõ giới hạn năng lực của DY, nói thêm, “Nghe bảo hắn lại tạo rắc rối cho Bạch tiên sinh, tôi sợ Trịnh Hòa mà xảy ra chuyện, Bạch tiên sinh liền đập chết Vinh thiếu. Đến lúc đó, công sức của chúng ta phí hoài hết.”

DY vừa nghĩ tới ba tháng nghỉ đông liền chấn hưng lại tinh thần: “Đợi chút, tôi xong ngay đây.”

Kiệt Tử giãn tay giãn chân rồi đeo ống nghe lên làm ghi chép, tay hắn như múa trên bàn phím, với tốc độ gõ như vậy, người bình thường chỉ có thể trụ được 30 phút rồi sẽ bị rút gân. Bỗng nhiên, hắn vặn lớn âm lượng của tai nghe, nói: “Có điện thoại….DY, cậu qua giúp tôi làm ghi chép, tôi gửi tin cho Bạch tiên sinh.”

Mọi người ngay lập tức ngừng tay, trợ thủ nhẹ giọng hỏi: “Chính chủ đến?”

Kiệt Tử liếc nhìn hắn: “Quãng thời gian khổ cực xem ra chấm dứt rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.