Trong mơ, cậu tới tòa nhà BEACHER hiện đã được đổi tên, mở cửa, Đào Tiệp tươi cười kéo cậu đi về phía một người đàn ông.
Trịnh Hòa cuống lên hỏi: “Ai nha, cô định làm gì thế?”
“Chẳng phải anh muốn tìm kim chủ sao?” Đào Tiệp quay đầu lại nói.
Không hiểu sao Trịnh Hòa lại gật đầu, sau đó cậu tiếp tục đi theo Đào Tiệp, người rất nhiều, rất ồn ã, bầu không khí oi bức.
Đào Tiệp dừng lại, cô chỉ vào một người đàn ông tuấn tú: “Đó, qua làm quen đi.”
Trịnh Hòa hoang mang: “Không phải Bạch tiên sinh sao?”
“Bạch tiên sinh? Ai thế?” Đào Tiệp còn mê mang hơn cả Trịnh Hòa.
Khung cảnh sụp đổ, Trịnh Hòa không ngừng tìm kiếm người đàn ông khóe miệng luôn mang cười ấy trong đám đông.
Người này không phải……người này cũng không phải!
Thế giới càng ngày càng nhỏ, giữa một mảnh trắng xóa, Trịnh Hòa đột nhiên nhìn thấy bóng hình thon dài của một người đàn ông ở phía trước, nỗi lòng đang hoảng loạn bất an của cậu chợt dịu đi, cậu đưa tay qua bắt, nhưng chân cậu đã bắt đầu biến mất….
Cậu nhìn cơ thể càng ngày càng nhỏ của mình, người đàn ông đó quay đầu lại, bất đắc dĩ xoa xoa đầu Trịnh Hòa, nhẹ giọng nói: “Sao ngủ mà còn chảy nước miếng thế này?”
Trịnh Hòa ngơ ngác nhìn người đàn ông đang lau nước miếng cho mình, tầm mắt cậu chuyển ra phía cửa sổ, trắng (samoyed), đen trắng (husky), đen (schnauzer), ba con chó từ lớn đến nhỏ đang cào cửa đòi bữa sáng.
Lau sạch nước miếng bên miệng Trịnh Hòa, Bạch tiên sinh hôn lên trán cậu, nói: “Chào buổi sáng.”
Trịnh Hòa khụt khịt mũi, mang vẻ mặt tội nghiệp nói với Bạch tiên sinh: “Em mơ thấy ác mộng.”
“Mơ thế nào?” Bạch tiên sinh hỏi.
Trịnh Hòa nghĩ nghĩ, nói: “Em mơ thấy cái đêm chúng ta quen nhau, người Đào Tiệp dắt em qua gặp không phải là ông.”
Bạch tiên sinh nhíu mày: “Em có lên giường với hắn không?”
Trịnh Hòa không ngờ Bạch tiên sinh lại nghĩ xa như vậy, ngơ ngác lắc đầu nói: “Chưa đến đoạn đấy mà, hơn nữa người đó không tuấn tú bằng ông, cũng không có cơ bụng…..Ông nghe em nói, cấm có ngắt lời, em thấy người nọ không phải ông liền chạy đi tìm ông, sau đó xung quanh càng lúc càng trắng, em thấy phía trước có ai đó rất giống ông liền đuổi theo…..”
“Đuổi theo làm gì?” Bạch tiên sinh nhéo nhéo mặt Trịnh Hòa, cười nói: “Chẳng phải tôi vẫn luôn bên cạnh em sao.”
Trịnh Hòa trầm mặc một hồi, cậu đưa tay ôm lấy Bạch tiên sinh.
“Ừm, em biết rồi….”
Hôm nay chỉ là một buổi sáng bình thường, họ từng có rất nhiều buổi sáng bình thường như thế, rất nhiều điều bình thường lại cảm động như thế.
Tình yêu là một loại trình tự sinh học, Trịnh Hòa cảm thấy may mắn khi đã gặp được người phù hợp với mình nhất, là ông.
Ngáo:
(1) ba nguyên tắc ăn uống (三餐饮食原则): bữa ăn cần chú ý chất lượng dinh dưỡng, dầu mỡ phải lựa chọn kỹ càng, cân nhắc đủ định lượng.