(*gốc là 酒壮怂人胆, ý chỉ một người bình thường thì yếu đuối hèn nhát, vì tác dụng của rượu mà hưng phấn, không kiểm soát được lời nói và cử chỉ của mình, làm chuyện ngày thường không dám làm)
Trên mặt Chúc Miêu có hơi đỏ, gò má ửng lên một lớp thật mỏng, ánh mắt mê mang. Úc Ngưng ngồi ở bên cạnh, lập tức bị vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Hạng Chú dọa sợ, sau đó lại thẹn quá hóa giận.
“Tự cậu ta muốn uống!”
Chúc Miêu đúng lúc ợ một cái, vẻ mặt vô tội.
Hạng Chú nhớ đến tình trạng Chúc Miêu sau khi uống xong một ly bia lần trước, bất đắc dĩ thở dài, vuốt mũi nói: “Tửu lượng cậu ấy kém, tôi đưa cậu ấy về trước.”
Sợ Chúc – một ly đã say – Miêu không đứng vững, Hạng Chú còn một tay đỡ tay cậu, một tay vịn eo cậu. Nào ngờ, so với lần say rượu trước thì Chúc Miêu nghe lời một cách lạ thường, lập tức đứng vững. Hạng Chú nghi ngờ nhìn thử, Chúc Miêu thì thà thì thầm, nhanh như chớp ngã lên người anh.
Hạng Chú: “?”
Hết cách, dưới chân Chúc Miêu mềm nhũn, Hạng Chú đành phải nửa đỡ nửa ôm đưa cậu ra khỏi phòng. Bạn của anh lần đầu tiên thấy anh chăm sóc người khác như thế này, ban đầu còn xem kịch hay, bây giờ thì bắt đầu anh một câu tôi một câu chuyển sự chú ý sang Úc Ngưng, sợ Úc Ngưng cảm thấy mất mặt.
Hạng Chú không quan tâm, đỡ Chúc Miêu ra ngoài.
Chúc Miêu càng không thể quan tâm, bởi vì cậu “say rồi”.
Lúc đầu cậu không muốn uống rượu, nhưng cậu ngồi ở đó, thấy người bên cạnh đang nếm thử rượu vang, có người trêu cậu, nói loại rượu trước mặt cậu là loại mà Hạng Chú thích uống. Chúc Miêu nhìn rượu vang đựng trong ly rượu đế cao cũng chỉ có một ngụm, thậm chí còn chưa qua đáy ly nữa. Cậu nhìn Hạng Chú đang nói chuyện điện thoại bên ngoài, cầm ly lên, nhấp một ngụm. Vừa vào miệng rất ngòn ngọt và nồng đậm, cậu không nghĩ nhiều, lượng rượu còn lại cũng một ngụm uống hết.
Lập tức mặt nóng lên, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, đỡ hơn nhiều so với lần trước. Nhưng khi Chúc Miêu nhìn thấy Hạng Chú lo lắng, lấy đi ly rượu của cậu, suy nghĩ trong lòng cậu chợt rẽ hướng.
Mượn rượu giả điên.
Không chừng mượn rượu càng dễ nói hơn, với lại lỡ như xấu hổ rồi thì khi tỉnh rượu giả vờ không nhớ gì là được.
Nghĩ như thế, sức lực khắp người cậu lại gỡ xuống ba phần, cả người dựa vào người Hạng Chú. Bên ngoài trời nóng, trên người của cả hai lập tức chảy ra một lớp mồ hôi, chỗ da tiếp xúc với nhau đều ướt át. Nhịp tim Chúc Miêu càng ngày đập càng nhanh, nhưng cậu không sợ bị lộ tẩy, dù sao cũng uống say rồi, mặt đỏ tim đập là chuyện bình thường.
“Muốn nôn không?” Hạng Chú hỏi.
Hai người dựa rất gần nhau, khi Hạng Chú nói chuyện, toàn bộ hơi nóng phun bên tai Chúc Miêu. Cậu cảm giác từ sau gáy cho đến xương cụt của mình giống như bị điện giật, hơi tê tê. Cậu muốn nhấc vai lên dụi dụi, chỗ ngứa ở tai rất khó chịu, nhưng cậu lại sợ bị lộ, chỉ có thể mượn cơn say, dụi lên trên vai Hạng Chú.
“Đừng lộn xộn.”
Anh hơi tức giận, giọng nói khàn khàn, khiến cho tai Chúc Miêu càng ngứa hơn, ngứa thẳng vào trong lòng.
Hạng Chú giống như lần trước, cõng cậu đi về. Lần trước là vì mưa to gió lớn, hai người chỉ có thể chen chúc trong quán. Nếu hôm nay vẫn cõng Chúc Miêu về thì cũng không thể để người say rượu ở một mình trên ghế sô pha, ngủ qua ngày sinh nhật luôn.
Chúc Miêu nằm trên lưng Hạng Chú, vốn dĩ nhắm chặt hai mắt, bị gió lạnh thổi đến, một chút chếnh choáng xông thẳng lên đầu, có hơi chóng mặt. Cậu nheo mắt lại nhìn thoáng qua con đường, phát hiện hai người không có đi trên con đường về lại quán, mà đang đi trên đường về nhà của Hạng Chú. Trong lòng Chúc Miêu vui sướng đến mức muốn nhảy lên, cậu tốn một sức lực rất lớn mới khiến bản thân mình vẫn duy trì trạng thái say rượu.
Hạng Chú cõng Chúc Miêu nặng trịch đi về nhà, trên lưng đều là mồ hôi, bị lồng ngực của Chúc Miêu che lại, nóng hừng hực.
Anh đạp rơi giày ở huyền quan, cõng Chúc Miêu vào trong phòng, nghiêng người đặt cậu lên giường, xoay người ra ngoài rót một ly nước để trên tủ đầu giường, phòng hờ Chúc Miêu tỉnh dậy lại khát nước, xoay người khép cửa phòng định đi ra ngoài.
Thấy thế, Chúc Miêu dùng tốc độ “bệnh sắp chết giật mình bật dậy”, Hạng Chú nghe thấy tiếng động, tưởng rằng cậu muốn nôn, vội vàng quay lại muốn đỡ cậu. Chúc Miêu giả vờ như còn ngái ngủ, lầm bầm nói: “Em đang ở đâu…”
“Nhà tôi.” Hạng Chú dựa bên cửa, nói, “Cậu ngủ đi, có khó chịu thì gọi tôi.”
Chúc Miêu sao có thể để cho anh đi được, vội vàng nói: “Hình như em đỡ rồi, đầu không choáng nữa, dạ dày cũng không khó chịu.”
Hạng Chú quan sát cậu từ trên xuống dưới, thấy vẻ mặt của cậu vẫn còn ửng đỏ, cười nói: “Ừ, vậy cậu muốn thế nào?”
Chúc Miêu giả vờ không nghe ra hàm ý của anh, mặt dày mày dạn tiếp tục nói: “Em, em cảm thấy tửu lượng bây giờ của em khá rồi, không tin chúng ta so thử đi!”
Hạng Chú nhướng mày.
“Sinh nhật của em mà, chúc mừng xíu nha!”
Chúc Miêu trở mình xuống giường, chút ý say đó vẫn còn, trong nháy mắt đầu choáng váng, nhưng cậu nhanh chóng đứng vững, chạy thẳng đến tủ rượu trong nhà Hạng Chú. Hạng Chú cũng không nói gì, nể mặt hôm nay sinh nhật của cậu nên không vạch trần cậu. Anh nhìn Chúc Miêu đang đứng ngẩn người ở trước tủ rượu… cậu không biết một chữ tiếng Anh nào trên bình rượu.
Chúc Miêu quay đầu lại nhìn Hạng Chú để xin giúp đỡ, Hạng Chú không để ý đến cậu, vẫn khoanh tay dựa vào cửa nhìn cậu, chỉ hất cằm, ý là: Cậu chọn đi, cậu cứ việc chọn.
Chúc Miêu cắn răng, chọn đại một chai: “Chai này đi!”
Hạng Chú phì cười, không chờ Chúc Miêu do dự đổi ý đã đi đến cầm lấy chai rượu mà Chúc Miêu chọn, kéo dài giọng nói: “Chai này đúng không?”
Đâm lao phải theo lao, Chúc Miêu chỉ đành kiên trì gật đầu.
Hạng Chú vào trong phòng bếp lấy hai cái ly thủy tinh, khui rượu, lần lượt rót vào trong hai cái ly, trông cũng chỉ hai ba ngụm. Hạng Chú không rót nhiều, mở tủ đá, lấy hai cục đá hình vuông lơn lớn bỏ vào trong ly, đưa một ly cho Chúc Miêu.
Ban công nhà Hạng Chú không nhỏ, trên ban công đặt một cái bàn tròn màu trắng, một cái ghế. Hạng Chú khiêng một cái ghế ở trong phòng khách ra ngoài, hai người ngồi đối diện nhau. Từ ban công nhìn ra ngoài, ngoại trừ màn đêm ngày hè thì còn có ánh đèn của nhà nhà. Chúc Miêu luôn cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó, cảm thấy rất căng thẳng, hai tay cầm ly rượu lành lạnh.
Hạng Chú lắc lắc ly, cục đá chạm vào thành ly phát ra tiếng “lách cách lách cách”.
“Sao lại không uống, chẳng phải muốn so sao?” Hạng Chú nói.
Từ lúc rót rượu Chúc Miêu đã ngửi thấy mùi rượu nồng đậm rồi, mùi vị ấy còn mạnh hơn rất nhiều so với bia và rượu vang mà cậu từng uống. Chúc Miêu sợ mình uống một ngụm vào rồi thì người cũng không còn luôn. Nhìn ánh mắt trêu chọc của Hạng Chú, Chúc Miêu nâng ly rượu lên, thử nhấp một miếng.
Rượu à rượu mạnh, chỉ mấy giọt không đủ thấm ướt đầu lưỡi nữa cũng khiến Chúc Miêu sặc đến nỗi ho khan, cả gương mặt đều nhăn lại, đầu lưỡi nóng bừng, nước mắt sắp chảy ra ngoài luôn. Rượu là mình tự chọn, dù là như vậy, Chúc Miêu cũng phải nặn ra nụ cười, dối lòng: “Rượu ngon!”
Hạng Chú thong thả uống một ngụm, vẻ mặt không thay đổi.
Chúc Miêu nghĩ thầm tiêu rồi, đây là sai lầm vì đã đánh giá thấp lực lượng bên địch, cậu phải nói thẳng vào vấn đề, tốc chiến tốc thắng. Nhân lúc Hạng Chú cầm ly rượu nheo mắt nhìn ánh đèn và màn đêm bên ngoài, cậu chợt nói: “Anh này, hôm đó em nói chuyện với chị Nhất Ninh.”
Hạng Chú “ừ” một tiếng từ trong mũi, tỏ ý mình đang nghe.
“Chị Nhất Ninh nói với em anh đã biết chị ấy như thế nào, chị ấy nói anh…”
Cậu còn đang chần chừ không biết nên diễn đạt thế nào, Hạng Chú nhìn cậu, tiếp lời luôn: “Tôi có bệnh, ừm.”
Nghe anh nói như thế, Chúc Miêu luôn cảm thấy trong lòng khó chịu, không phải vì bản thân căn bệnh này khiến cậu khó chịu mà là vì thái độ không hề gì của Hạng Chú khiến cậu khó chịu. Hạng Chú không phải kiểu thờ ơ thản nhiên chấp nhận mà là thờ ơ buông xuôi. Chuyện này khiến trong lòng Chúc Miêu không dễ chịu.
Hai tay cậu cầm ly rượu, cúi đầu nhìn chất lỏng màu cam, nói: “Không phải em nhiều chuyện nghe ngóng, em chỉ muốn hiểu rõ anh hơn. Có phải anh vì chuyện này mới chia tay với Hà Tranh không, có phải vì chuyện này… mới không muốn… không muốn chấp nhận em…”
Nói đến đây, Chúc Miêu có hơi tủi thân, giọng nói càng ngày càng thấp xuống.
Rất lâu, Hạng Chú không lên tiếng, chỉ nghe thấy âm thanh khi anh lắc ly rượu. Chúc Miêu chắc là mượn rượu thêm gan, cậu cúi đầu uống thêm một ngụm, cảm nhận được dòng rượu dường như mang theo tia lửa, từ miệng, cố họng đốt cháy vào trong dạ dày, nhưng tia lửa này lại làm dũng khí của cậu dâng lên lần nữa, cậu lại mở miệng.
“Anh này, em thật sự thật sự rất thích anh. Anh có thể nói với em không?”
Hạng Chú bỗng nhiên đặt ly rượu xuống, đứng dậy. Chúc Miêu tưởng anh nổi giận, căng thẳng nhìn theo, nhưng trên mặt anh không có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Đi thôi, đưa cậu đến một nơi.”
Chúc Miêu ngơ ngác đứng lên theo anh, lúc này cậu mới phát hiện rượu trong ly của anh đã uống hết rồi.
Hạng Chú cầm ly của Chúc Miêu, rót số rượu mà cậu hoàn toàn không đụng đến vào trong ly của mình, lại ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, thở dài một hơi.