Gửi Đến Chúng Ta

Chương 14



Ngày Mạc Sậu về, cơn mưa dai dẳng cuối cùng cũng tạnh, mặt trời ló dạng, cả con hẻm tràn đầy ánh sáng và hơi ấm.

Duyệt Chiêu hết sốt, lấy lại hơn nửa sức lực vốn có, cô đang cắt thịt bò trong bếp và chuẩn bị làm món thịt bò hầm cà chua.

Trong mấy ngày đổ bệnh, cô chỉ ăn mì hoặc cháo ăn liền, nếu không bổ sung chất dinh dưỡng ngay, e rằng sẽ lại đổ bệnh mất. 

Mạc Sậu gõ cửa, Duyệt Chiêu lập tức đoán ra là anh, cô tắt vòi nước, đi ra mở cửa.

“Em sắp ăn à?” Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, Mạc Sậu cười rất dịu dàng, nhấc cái túi trong tay lên, “Em thích ăn gà luộc không? Có cả cháo gà nữa.”

Cô nhận lấy, nhanh chóng để anh vào nhà.

Mạc Sậu thấy phòng bếp có cái thớt gỗ, trên thớt là thịt bò, anh đi tới, xắn tay áo: “Định cắt thịt bò hả? Để anh cắt cho, nhanh lắm.”

Nếu anh đã muốn làm, Duyệt Chiêu bèn giao nhiệm vụ cắt thịt bò cho anh. Chỉ một lát sau, nhìn tốc độ cắt thịt của anh, Duyệt Chiêu không dằn được mà khen ngợi.

Anh nói: “Dễ mà, làm vài lần là nhanh ngay.”

Duyệt Chiêu nói: “Em chẳng thấy dễ chút nào.”

Mạc Sậu cười, hỏi cô: “Em ít nấu ăn lắm đúng không? Ý anh là trước khi em dọn đến đây sống.”

Cô gật đầu, ngại ngùng thừa nhận: “Hồi còn ở nhà đã có người giúp việc nấu, em chỉ chịu trách nhiệm ăn thôi. Có một thời gian em nổi hứng lên mạng học tù tì mười mấy món, đáng tiết hứng thú chưa được một tháng đã tắt ngúm.”

Mạc Sậu cũng đoán được trước đây cô sống khá sung túc, nhìn cô không giống người thiếu thốn về vật chất.

Anh hỏi: “Hồi ở nhà em thích ăn gì?”

Duyệt Chiêu nói: “Em rất thích ăn món hầm và hải sản. Mà em cũng không kén ăn, chỉ cần ngon là em thích.”

Mạc Sậu quay sang, mắt anh dán chặt vào mặt cô: “Hóa ra em thích được người ta hầu hạ.”’

“…” Cô trợn tròn mắt, tự hỏi mình nói thế bao giờ?

Anh cắt thịt bò xong, nhìn mấy trái cà chua, khoai tây, gừng và tỏi đặt bên cạnh, hỏi cô: “Em định nấu món gì thế?”

Duyệt Chiêu nói: “Thịt bò hầm cà chua.”

Mạc Sậu “ừm” rồi tiện tay lấy một quả cà chua, nói với cô: “Anh biết nấu món này, để anh nấu cho, em ngồi đó đi, chờ ăn là được.”

Cô lắc đầu: “Sao vậy được, để em nấu.”

Mạc Sậu mới về, đi đường mệt mỏi, sao cô để anh nấu cho mình ăn được.

Anh lại nói: “Em nghỉ đi, trông em xanh quá.”

Duyệt Chiêu ngạc nhiên, nghĩ lại thấy cũng đúng, khả năng quan sát của anh rất tốt, có lẽ anh nhìn ra mấy hôm nay cô không được khỏe.

Mạc Sậu đang nấu món thịt bò hầm cà chua, Duyệt Chiêu hơi đói, bèn ăn tạm chén cháo gà. Có lẽ mấy ngày qua cô toàn ăn đồ nhạt, miệng mồm cũng nhạt, nên bây giờ khi húp muỗng cháo đầu tiên, cô thấy rất ngon.

Cháo vẫn còn ấm, ăn hết chén cháo, dạ dày dễ chịu hơn rất nhiều. Duyệt Chiêu nhẹ nhàng đặt muỗng xuống, nhìn người đang bận rộn trong bếp, trong đầu bỗng nhảy ra một câu: So với mấy hôm trước, hôm nay quả thực là ngày hạnh phúc.

Lòng cô nảy sinh xúc động muốn dựa dẫm vào anh, dù cô hiểu rõ suy nghĩ đó rất trẻ con.

Cô cười, thừa dịp anh không chú ý, lẻn vào phòng tắm soi gương, sau đó lấy thỏi son để trên bồn rửa mặt cẩn thận tô lên môi.

Trông đẹp hơn nhiều, Duyệt Chiêu thầm nghĩ ban nãy mặt mũi mình chắc ghê lắm?

Trước kia thì không sao, nhưng bây giờ cô không muốn để Mạc Sậu nhìn thấy vẻ tiều tụy của cô.

Mạc Sậu múc thịt bò hầm cà chua ra chén, đặt lên bàn ăn, nhìn thoáng qua người đang ngồi, hỏi thẳng: “Em mới đi tô son hả?”

Duyệt Chiêu: “…”

Cô ngượng ngùng gật đầu.

Mạc Sậu ngồi xuống ở đối diện cô: “Còn chưa ăn mà, tô son làm gì?”

Duyệt Chiêu mắng thầm cái đồ thẳng nam thiếu tinh ý nhà anh, đúng là không còn cách nào cứu vãn. Nhưng vì anh đã hỏi nên cô bèn nói thật: “Mấy ngày nay mặt mũi em hơi tái nên bôi son cho trông tươi tỉnh một chút.”

Anh chăm chú nhìn mặt cô, chợt nói: “Em nói thật đi, em bệnh phải không?”

Duyệt Chiêu thừa nhận: “Ừm, hôm kia sốt ba chín độ, đi bệnh viện mua thuốc, uống xong khỏi bệnh rồi.”

Mạc Sậu nói: “Sao em không nói với anh?”

Cô nói: “Cũng chẳng phải bệnh nặng, cần gì phải chuyện bé xé ra to.”

Mạc Sậu trầm ngâm giây lát, giọng nói rất chân thành: “Nhưng em nên cho anh biết.”

Duyệt Chiêu nhìn hơi nóng lượn lờ trong chén, cười dịu dàng, chầm chậm giải thích: “Nếu anh ở nhà đối diện, chắc chắn em sẽ nói với anh. Nhưng anh ở xa, nói với anh cũng vô ích, anh đâu thể về ngay được. Huống chi cũng chỉ là cảm sốt thôi, uống thuốc là khỏi, không đến mức cần người chăm sóc.”

Cô lược bỏ hết cảm giác đứng bên bờ vực suy sụp trong phòng tắm đêm đó. Lúc ấy cô kéo lê thân thể đau ốm, đầu óc nặng nề, không rõ trời đất, đó gần như là tình cảnh tuyệt vọng nhất mà cô gặp phải suốt hai mươi mấy năm qua.

Mạc Sậu nghe cô nói xong, hỏi lại: “Em chắc là mình không mạnh miệng chứ?”

Cô không muốn kéo dài đề tài này, bèn chuyển chủ đề: “Bây giờ em rất muốn ăn món thịt bò hầm cà chua do chính tay anh nấu, nghe thơm quá.”

Anh như hiểu thấu suy nghĩ của cô, lặng lẽ dung túng cô: “Vậy ăn đi, nhân tiện cho ý kiến luôn nhé.”

Duyệt Chiêu cầm đũa gắp miếng thịt bò, nhai kỹ, chờ nuốt xong, cô bình luận với đôi mắt long lanh: “Không có ý kiến gì cả, vị vừa phải, ngon lắm, điểm tối đa.”

Mạc Sậu nhún vai: “Anh nấu đại thôi đó, còn chưa xài kỹ xảo gì.”

Duyệt Chiêu: “…”

Có cần đắc ý vậy không?

Trong nồi cơm điện có cơm, Mạc Sậu đi tới xới hai chén cơm, chia cho mỗi người một chén. Hai người dùng món thịt bò hầm cà chua và gà luộc làm bữa trưa luôn.

Mạc Sậu yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng nhìn cô.

Cô gầy đi một chút, hôm nay lại cột tóc lên cao nên trông mặt càng nhỏ hơn, còn không to bằng bàn tay anh. Có lẽ do thời tiết bắt đầu chuyển nóng, cô chỉ khoác cái áo len dệt kim màu lam bên ngoài cái áo thun in hoa, cổ áo thắt cái nơ nhỏ, khiến cô trông rất nhã nhặn và dịu dàng.

Nhìn sao cũng thấy cô đẹp.

Nếu không phải do sợ cô hiểu lầm anh là đồ háo sắc, anh có thể mãi mãi nhìn cô không chớp mắt, không ăn cơm cũng không sao. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tai Duyệt Chiêu dần dần đỏ ửng, tuy cô không nhìn anh nhưng cũng biết anh đang nhìn mình chằm chằm.

Cuối cùng, không chịu nổi nữa, cô đặt chén cơm xuống, hỏi anh: “Anh nhìn gì đấy?”

Mạc Sậu và cơm, thành thật: “Nhìn em.”

Duyệt Chiêu bó tay, sao anh thích nhìn cô thế nhỉ, ăn cơm mà cũng nhìn.

Mạc Sậu đặt đũa xuống, ngả người dựa vào lưng ghế, thong dong nói: “Em không tô son cũng đẹp lắm.”

Cô ngượng ngùng, trừng Mạc Sậu một cái, giục anh ăn nhanh lên. Mạc Sậu cuối cùng cũng chịu dời mắt, cầm đũa lên.

Ăn xong, Mạc Sậu rửa chén, Duyệt Chiêu lau bàn ăn.

Mạc Sậu bỗng hỏi cô: “À, em dọn ra ngoài cũng khá lâu rồi, người nhà em không tới thăm lần nào sao?’

Cô vừa lau bàn vừa trả lời: “Chị họ em tới một lần, còn bố mẹ em không tới đâu.”

Anh vẩy cái chén, hỏi cô: “Tại sao?”

“Em cãi nhau với bố mẹ.” Lòng Duyệt Chiêu hơi chùng xuống, dừng lại giây lát mới nói tiếp, “Bố mẹ muốn em qua lại với người em không thích.”

Mạc Sậu im lặng.

Duyệt Chiêu nói: “Em không chịu, nhưng bố mẹ cứng lắm, nhất là bố em, bố không cho em lựa chọn.”

Anh nói: “Kể cả em không thích, họ cũng ép em đi gặp người ta?”

Cô nói: “Nếu em cương quyết không chịu, bố mẹ sẽ không ép em, nhưng họ sẽ chọn người khác, chừng nào em chịu mới thôi.”

Vẻ mặt Mạc Sậu rất điềm tĩnh. Anh chợt phát hiện ra một điều dẫu cô không nhắc tới, đó là gia cảnh của cô. Nếu bố mẹ ép con gái mình qua lại với một người đàn ông do họ lựa chọn thì sẽ có hai khả năng, hoặc là nhà cô rất nghèo, hoặc là nhà cô giàu đến mức cần dùng hôn nhân để tiếp tục kế thừa gia nghiệp. Cô không giống như trường hợp đầu tiên.

Duyệt Chiêu cười trào phúng, thản nhiên nói tiếp: “Anh cũng cảm thấy rất hoang đường đúng không? Thời đại nào rồi mà còn phải cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, nhưng nhà em vẫn còn làm như vậy. Bố mẹ em ra đời ở một thị trấn nhỏ, ở đó rất đặt nặng vấn đề dòng họ. Kết bạn, thi đại học, tìm việc làm đều phải nghe theo đề nghị của người lớn. So với những người khác trong thị trấn, bố mẹ em được coi là tư tưởng tiến bộ, còn trẻ đã rời khỏi quê học hành, buôn bán, vững chân đứng ở thành phố lớn. Nhưng họ vẫn rất cổ hủ trong chuyện hôn nhân, cho rằng vợ quán xuyến nhà cửa, chồng chăm lo bên ngoài mới là hình thức đúng đắn nhất. Bố mẹ em không muốn em phải đi xã giao tiếp khách, cũng không muốn em mệt nhọc bôn ba bên ngoài, hai người họ muốn để chồng em làm những việc đó, còn em chỉ cần ở nhà sinh con đẻ cái, sống an ổn qua ngày là được.”

Anh xoay người, hỏi cô: “Em có muốn sống cuộc đời như vậy không?”

Cô nhìn vào mắt anh, quyết đoán nói: “Không muốn.”

Mạc Sậu hỏi thẳng: “Nên em mới dọn ra ngoài sống, em định cắt đứt liên lạc với họ?”

Anh nói quá thẳng thừng khiến Duyệt Chiêu không biết trả lời thế nào.

Cắt đứt liên lạc? Cô muốn làm vậy thật sao? Cô làm vậy được sao?

Không thực tế.

Có lẽ hiện tại việc cô dọn ra khỏi nhà chỉ là biểu hiện của sự nổi loạn tuổi trẻ và trốn tránh một cách hèn nhát mà thôi.

“Họ là bố mẹ em, xét theo huyết thống thì đó là chuyện mà cả đời này sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng khi xét theo cuộc đời của một con người thì em cần phải sống cho chính mình.” Mạc Sậu nói, “Em có quyền lựa chọn.”

Duyệt Chiêu hỏi ngược lại: “Nếu là anh, anh có lựa chọn cô gái mà anh không thích theo lời bố mẹ không?”

Mạc Sậu nói: “Không đời nào. Nhưng như anh đã nói với em đó, từ nhỏ anh đã được nuôi thả, bố mẹ anh cho rằng chỉ cần nuôi anh sống sót là được, những chuyện khác hoàn toàn để mặc anh.”

Duyệt Chiêu chợt cười, trong đầu hiện ra hình ảnh Mạc Sậu hồi bé chạy tới chạy lui ngoài ngõ.

Tự do tự tại, thậm chí là hoang dã.

Thảo nào con người anh toát ra sự tự tin khó cưỡng, tuy không rõ ràng nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được anh nắm chắc cuộc sống của mình trong tay. 

Điều đó khiến cô hâm mộ.

Tâm trạng Duyệt Chiêu thoáng chốc trở nên phức tạp, nhưng cô không muốn nói dối anh, bèn thành thật: “Vì vậy em không phải là người yêu lý tưởng. Em có bố mẹ muốn khống chế con cái, em nghĩ họ sẽ không thích người mà em thích đâu.”

Yêu cô sẽ rất phiền phức, không chắc là sẽ sánh bước bên nhau đến cuối đường.

Mạc Sậu đi tới trước mặt cô, giơ tay sờ tóc cô, nói: “Anh nghĩ với người yêu của em mà nói, được em thích, anh ta mừng phát điên.”

Duyệt Chiêu nhìn anh, nghĩ anh sẽ không lừa cô đâu.

Anh hạ giọng nói: “Còn về cái nhìn của những người khác, anh ta không quan tâm đâu.”

Trái tim Duyệt Chiêu lặng lẽ đập nhanh, cô có cảm giác giờ phút này anh quá đỗi thu hút, đôi mắt anh như dòng xoáy cuốn lấy cô vào.

Lúc Mạc Sậu thả tay xuống, Duyệt Chiêu bắt lấy cánh tay anh, sau đó từ từ tìm đến ngón tay anh, chầm chậm vuốt ve, thân mật nói: “Anh thích gì ở em? Không lẽ chỉ vì thấy em đẹp?”

Mạc Sậu nhớ lại ngày đầu gặp nhau, anh ngồi trong tuyết, cô chầm chậm bước tới đưa nước cho anh, bóng hình cô lọt thỏm vào mắt anh. Khoảnh khắc ấy, mắt anh như được một chiếc lông vũ mềm mại bao phủ.

Đó là cảm giác khi trúng tiếng sét ái tình.

“Lần nào nhìn thấy em, tâm trạng của anh cũng trở nên rất tốt, rất vui vẻ.” Mạc Sậu hỏi, “Lý do này đã đủ chưa?”

Duyệt Chiêu mỉm cười, tựa như chấp nhận lý do này, tiếp tục mân mê ngón tay anh, cuối cùng đan tay mình vào tay anh.

“Nghịch tay anh vui lắm à?” Anh hỏi.

“Ừm, vui lắm.” Cô nói, “Tay anh đẹp quá, lại sạch sẽ, cứ muốn sờ mãi.”

“Anh to đùng thế này mà em không muốn nghịch chỗ khác à?” Anh nhìn cô.

Duyệt Chiêu nghe vậy, ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt thoáng thẹn thùng, một lát sau lắc đầu nói: “Không muốn, em không để anh có cơ hội trêu em đâu.”

Mạc Sậu nói: “Em nghĩ anh là dạng người nào chứ? Anh còn chưa khởi động đâu đấy.”

Duyệt Chiêu: “…”

Mạc Sậu thực sự không dám nghĩ gì quá đáng, anh chỉ nghĩ hôn cô sẽ có cảm giác gì thôi. Trong mắt anh, giờ phút này, cô đẹp không tả xiết.

Anh đưa mắt nhìn gương mặt trắng trẻo của cô, gò má hây đỏ như hoa đào mùa xuân, hàng mi đen nhánh buông rũ, chóp mũi và đầu môi cũng rất đáng yêu. Cô đẹp như tranh vẽ.

Và cả giọng nói nũng nịu của cô.

Cô đang làm nũng với anh, chuyện này khiến anh rất muốn kéo cô vào lòng, hôn cô nồng nàn, hôn đến khi nào anh thỏa mãn mới thôi. Có điều anh vẫn còn lý trí, vội gạt suy nghĩ đáng hổ thẹn này trong đầu.

Có lẽ chỉ cần lướt nhẹ thôi cũng được, anh không cần thiết phải luôn tỏ ra lịch thiệp, quá lỗ.

Vài giây sau, thừa dịp Duyệt Chiêu lơ đễnh, Mạc Sậu chồm tới hôn lên mặt cô. Duyệt Chiêu đờ ra chốc lát, nhìn anh chằm chằm.

Mạc Sậu hôn xong, hỏi: “Ánh mắt này của em có phải đang muốn nói em sắp tát anh?”

Duyệt Chiêu nghe vậy liền giơ tay lên, nhưng được nửa chừng thì dừng lại, làu bàu: “Thôi, đánh anh chỉ tổ đau tay.” rồi lại đặt tay mình vào tay anh.

Cô nhẹ nhàng cảnh cáo anh: “Sau này không được hôn trộm em nữa, biết chưa?”

Anh hỏi: “Nếu có lần sau, em có đánh anh không?”

Duyệt Chiêu cười: “Anh tưởng em không nỡ đánh anh thật à?”

Mạc Sậu hỏi chắc nịch: “Nếu nỡ thì sao bây giờ không đánh đi?”

Duyệt Chiêu: “…”

Cô á khẩu, suy nghĩ thật lâu mà cũng không biết nên đáp trả thế nào, bèn vỗ nhẹ vào lòng bàn tay anh, rầm rì: “Sao anh mặt dày vậy chứ? Bó tay với anh luôn.”

Thôi, hôm nay cô sẽ coi như anh bất chợt biến thành lưu manh là được, cãi không lại, trừ chiều chuộng ra thì còn biết làm gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.