Gửi Đến Chúng Ta

Chương 20



Mạc Sậu ăn tối ở nhà Duyệt Chiêu rồi mới về. Anh vào nhà, thấy Du Đằng đã về, đang ngồi trên sofa không nói tiếng nào. Mạc Sậu đi về phía phòng mình, lúc vô tình nhìn thoáng qua thì thấy tóc tai Du Đằng rối bời, mặt mũi thẫn thờ, một bên mặt hình như bôi thuốc đỏ.

Anh nhanh nhạy nhận ra Du Đằng có vẻ khác thường nhưng Mạc Sậu thấy mình không cần thiết phải hỏi han làm gì, đằng nào quan hệ của mình và người bạn cùng nhà này đã xấu hết mức có thể rồi. Nếu Duyệt Chiêu không ở ngay đối diện, anh đã tìm chỗ trọ mới ở một mình rồi.

“Mạc Sậu!” Du Đằng đột nhiên lấy lại tinh thần, gọi to bạn cùng nhà.

Mạc Sậu dừng bước, ngoái đầu hỏi: “Sao?”

Ánh mắt Du Đằng rất mông lung và bối rối, anh ta hé môi như muốn nói gì đó nhưng nhất thời lại không biết bắt đầu từ đâu.

Anh đứng im đợi chừng nửa phút, sau đó nghe Du Đằng nói: “Thôi, không có gì đâu?”

Chờ Mạc Sậu vào phòng, Du Đằng cúi xuống, hai tay vò đầu, lòng vừa ảo não vừa sợ hãi.

Anh ta rất muốn bắt lấy một người nào đó, thỏa sức kể hết những gì mà bản thân gặp phải, nhưng nghĩ đến tính tình của Mạc Sậu, e rằng cậu ta sẽ không hề thông cảm cho mình, vì vậy anh ta bèn nhịn lại.

Một lát sau, Du Đằng nhắm hờ mắt, nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua, không muốn bỏ sót chi tiết nào.

Hôm qua anh ta thành công mời nữ thần đi uống rượu, địa điểm là một quán bar cao cấp được trang trí sang trọng.

Anh ta và nữ thần vừa uống cocktail vừa tán gẫu. Có lẽ vì nụ cười của nữ thần quá quyến rũ, lại thêm men rượu khiến người ta bạo dạn hơn, anh ta đã chồm tới hôn lên má cô, sau đó tỏ tình.

Không ngờ nữ thần lại điềm nhiên nói: “Đô anh có vẻ yếu nhỉ, mới đó mà đã say rồi. Cái kiss vặt vãnh này coi như là món quà cho sự lịch thiệp của anh. Nếu lặp lại lần nữa, tôi sẽ giận đấy.”

Du Đằng sửng sốt, lập tức tỉnh táo trở lại, mồ hôi lạnh thấm vào chiếc áo sơ mi. Sau thoáng ngắn ngủi suy ngẫm, Du Đằng lấy hết can đảm bày tỏ lòng mình thêm lần nữa.

Anh ta nói rất chân thành, tựa như móc tim móc phổi để bộc bạch lòng mình cùng cô.

Nữ thần nghe Du Đằng lặp lại một tràng, đưa tay nắm cằm anh ta, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng ẩn chứa sự cảnh cáo: “Loại đàn ông như anh, tôi gặp nhiều rồi. Ỷ mình cao ráo, trẻ trung, có vài múi cơ là nghĩ mình đánh đâu trúng đó? Tôi hỏi anh nhé, ai nói với anh là anh có tư cách theo đuổi tôi?”

Mồ hôi lạnh túa ra không ngớt trên người Du Đằng.

Nữ thần nói tiếp: “Anh nghe tin đồn gì đúng không? Có phải có người nói bố tôi là Phó chủ tịch ngân hàng không? Rồi cả tôi leo lên được chức này là nhờ người nhà? Ha ha, anh có đầu óc không vậy? Loại tin đồn nhảm nhí ấy mà cũng tin? Bịa đặt là phạm pháp đấy, anh biết không?”

Nữ thần siết chặt tay hơn, Du Đằng có cảm giác cằm mình yếu ớt như miếng đậu hũ vậy.

“Để tôi kể anh nghe sự thật nè. Mẹ tôi là mẹ đơn thân, mở tiệm tạp hóa nhỏ ở quê. Hồi tôi còn nhỏ, mẹ tôi phải nhịn ăn nhịn mặc để nuôi tôi ăn học, bao nhiêu tiền kiếm được đều để dành mua sách vở và quần áo cho tôi. Ảnh hưởng từ mẹ, từ nhỏ tôi đã nhận ra mọi việc đều phải dựa vào bản thân. Du Đằng, anh nghe cho kỹ đây, sở dĩ tôi là sếp của anh chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó là tôi giỏi hơn anh. Phần lớn phụ nữ đều rất kiên cường, anh không biết à? Tại sao anh lại cho rằng tôi sẽ thích một kẻ không giỏi bằng tôi, tiền lương chỉ bằng một nửa của tôi?”

Nữ thần uống rượu xong, hào phóng tính tiền rồi ung dung bỏ đi, còn Du Đằng thì chán nản tìm một quán rượu khác để mua say.

Ở quán rượu, anh ta say bét nhè cùng cô nhân viên nọ tán tỉnh ve vãn nhau, mua rất nhiều bia ủng hộ cô ta, sau đó ôm cô ta đến khách sạn gần đó.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Du Đằng phát hiện mình không mặc gì cả, dè dặt quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái xa lạ còn chưa tẩy trang nằm kế bên, hai tay lộ ra ngoài chăn, tiếng ngáy ầm ĩ, coi bộ ngủ rất ngon.

Đầu Du Đằng đau như búa bổ, lúc đưa tay ôm trán, anh ta phát hiện hai ngón tay mình dính đầy son môi, anh ta cực kỳ nghi ngờ. Nhưng không có thời gian để mà ngẫm nghĩ, anh ta nhớ ra tối qua mình không dùng biện pháp phòng tránh nào, có khả năng rất cao sau này sẽ bị con nhỏ này ăn vạ, anh ta vô cùng hối hận.

Tất nhiên anh ta không dám kể chữ nào trong câu chuyện cho Mạc Sậu nghe. Anh ta hoàn toàn đoán được Mạc Sậu sẽ thờ ơ lạnh nhạt, hờ hững vét cho anh ta hai chữ: “Đáng đời.”

Hai ngày sau, Du Đằng không ở nhà.

Tối ngày thứ ba, Mạc Sậu và Duyệt Chiêu về tới con hẻm thì nhìn thấy một cô gái trẻ đứng trước cửa nhà Mạc Sậu.

Cô gái thấy một đôi nam nữ tới gần, ngờ vực nhìn mình thì nhanh chóng đoán ra hẳn là họ biết Du Đằng, bèn nhanh chóng bắt chuyện.

Duyệt Chiêu hỏi: “Xin hỏi cô tìm ai?”

Cô gái cười đáp: “Tôi tìm Du Đằng, gọi điện mà anh ấy không nghe máy nên tôi bèn tới đây, tối qua anh ấy có cho tôi biết địa chỉ nhà. Anh ấy sống ở đây đúng không ạ?”

Du Đằng thực sự đã nói cho cô ta biết địa chỉ. Tối qua anh ta say bét nè, lỡ lời: “Em tới nhà anh đi, đừng đi khách sạn.”

Nhờ vậy mà cô ta biết nhà trọ của Du Đằng, nhưng khi Du Đằng dẫn cô ta ra khỏi quán bar, anh ta chợt nhớ ra chuyện gì đó, nói mình còn có bạn cùng nhà nên hai người vào khách sạn ở đối diện quán bar.

Duyệt Chiêu nhìn thoáng qua Mạc Sậu, Mạc Sậu cũng ngơ ngác, hiển nhiên không nghe Du Đằng nói chuyện này.

Vì vậy, Duyệt Chiêu lại hỏi cô gái đó tìm Du Đằng để làm gì.

Cô ta nói: “Anh ta nợ tiền tôi, tôi tới đòi.”

Cô gái vừa nói vừa lấy một tờ giấy ra rồi mở ra cho họ xem: “Trong này viết rất rõ ràng, anh ta nợ tôi mười nghìn, có cả dấu vân tay của anh ta nè.”

Mạc Sậu không nói gì, anh gọi điện cho Du Đằng nhưng không kết nối được.

Cô gái trẻ kia cất giấy nợ, chân gõ theo nhịp, nói đầy khinh miệt: “Anh ta muốn trốn nợ nên mới không dám nghe điện thoại. Nhưng tôi đã tính trước rồi, tôi cứ ở đây chờ anh ta, tối nay không tóm được thì chờ tới tối mai, để coi anh ta trốn mãi được không.”

Mạc Sậu cất điện thoại, nói: “Nhà này không chỉ một mình Du Đằng thuê, tôi là bạn cùng nhà với cậu ta, làm phiền cô nhường đường, tôi muốn mở cửa.”

Cô gái nhìn chằm chằm mặt Mạc Sậu, thậm chí còn thoáng ngơ ngẩn, sau đó kéo tay áo anh, giọng ngọt như đường: “Anh ơi, anh là bạn cùng nhà của Du Đằng ạ? Anh ăn gì mà đẹp trai thế? Em biết người đẹp trai thì cũng tốt bụng lắm, mong anh rủ lòng thương, cho em vào nhà đợi với, chứ em đứng ngoài này cả tiếng đồng hồ rồi, mỏi chân lắm.”

“Ơ này.” Duyệt Chiêu vội giật tay Mạc Sậu khỏi tay cô ta, tiến lên một bước, đứng che trước mặt Mạc Sậu, khách sáo nói: “Tôi nghĩ cô cứ đứng đây thì chưa chắc đã tóm được anh ta. Giờ đã muộn lắm rồi, hay là cô để lại phương thức liên lạc rồi cứ về đã, tôi ở nhà cả ngày, nếu thấy anh ta về, tôi sẽ báo cô ngay.”

Cô ta không dễ lừa, giảo hoạt nhìn Duyệt Chiêu, nụ cười vẫn rất ngọt ngào: “Nhà tôi xa lắm, chờ cô báo cho tôi, tôi chạy tới đây thì anh ta đã biến đi rồi. Đằng nào mấy ngày nay tôi cũng rảnh, thôi thì ở đây ôm cây đợi thỏ vậy.”

Cô gái vừa nói vừa nhìn Mạc Sậu, giọng nhão nhoẹt: “Anh đẹp trai ơi, anh cho em vào nhà được không? Em không phải người xấu đâu, anh cũng thấy giấy nợ rồi đó, mục đích em tới đây chỉ là để đòi tiền Du Đằng thôi chứ không có ý gì nữa đâu. Xin anh đấy, thương hoa tiếc ngọc một chút có được không?”

Duyệt Chiêu nổi da gà bởi giọng nói của cô ta, cả người cứ rờn rợn.

Mạc Sậu thấy vẻ mặt của Duyệt Chiêu thì lạnh lùng nói với cô gái kia: “Muộn rồi, tôi không thể để cô vào nhà.”

Cô ta mở to hai mắt hỏi ngược lại: “Tại sao chứ?”

Mạc Sậu nói: “Không tiện.”

Cô gái thầm chửi có gì mà không tiện, cùng lắm là tôi sờ soạng hôn hít anh thôi, mà đó là anh được hời đấy thôi. Anh giấu vàng trong nhà chắc?

Duyệt Chiêu cũng nghiêm nghị nói: “Hai người là trai đơn gái chiếc, không thích hợp ở chung nhà, tôi nghĩ cô nên về thì hơn.”

Cô ta nhìn Duyệt Chiêu, đang định nói gì thì Mạc Sậu đã giành nói trước: “Cô ấy ở đối diện, nhưng cô cũng không thể vào nhà cô ấy.”

Cô gái: “…”

Duyệt Chiêu gật đầu, vội vàng ôm cánh tay Mạc Sậu, thầm nghĩ anh phản đối là đúng, cô không yên tâm cũng không muốn để cô gái xa lạ này vào nhà cô.

Mạc Sậu chợt có cảm giác tay mình bị người bên cạnh siết chặt, cô hệt như chú chim nhỏ nép vào người anh. Nghĩ vậy, ánh mắt anh chợt dịu dàng đến lạ.

Cô gái kia bị từ chối đủ đường, đành mặt dày ngồi bệt xuống đất, chặn ngay trước cửa, ung dung nói: “Tôi cứ không đi đấy, tôi ngồi ở đây chờ Du Đằng về, chừng nào anh ta không về, chừng đó tôi sẽ không đi.”

Thấy cửa bị cô ta chặn lại, Mạc Sậu lạnh lùng nhìn cô gái.

Cô ta ngẩng đầu khiêu khích, nói với Mạc Sậu: “Anh muốn vào nhà à? Giỏi thì lôi tôi qua một bên rồi mở cửa đi. Nhưng tôi nhắc nhở anh trước, từ nhỏ tôi đã yếu ớt, xương giòn lắm, nếu anh động tay động chân với tôi, bất cẩn làm tôi gãy xương thì anh phải chịu trách nhiệm đó.”

Duyệt Chiêu nhíu mày, mỗi hành động lời nói của cô gái này đều khiến cô ghét. Cô càng ôm chặt tay Mạc Sậu hơn, thì thầm: “Anh kệ cô ta đi, vào nhà em tạm vậy.”

Tai cô ta thính, nghe Duyệt Chiêu nói thì mỉa cô: “Thảo nào cô trăm phương ngàn kế không cho tôi vào nhà anh ấy, lại còn đề phòng tôi nữa… Cũng phải thôi, ai bảo tôi trẻ hơn cô chứ.”

Duyệt Chiêu á khẩu, đang muốn phản bác thì nghe Mạc Sậu nói: “Xin lỗi nhưng không ai thấy cô trẻ cả.”

Cô gái: “…”

Thấy Mạc Sậu nhanh chóng bảo vệ mình, Duyệt Chiêu có cảm giác như mình được cưng chiều, sự khó chịu trong lòng vơi đi một nửa.

Cô gái kia càng nhìn Mạc Sậu càng thấy ưng bụng, liếc mắt đưa tình với anh: “Em tên là Nhậm Vu, hai mươi mốt tuổi, còn anh thì sao?”

Mạc Sậu nhìn đi hướng khác, không muốn nhìn cô ta nữa.

Duyệt Chiêu nhắc nhở bạn trai: “Anh không cần phải nói chuyện với cô ta đâu.”

Mạc Sậu cúi đầu, dịu dàng nhìn Duyệt Chiêu: “Ừm, anh qua nhà em tạm vậy.”

Cô bỗng cười: “Đành vậy thôi.”

Duyệt Chiêu hâm sữa, lấy hồng trà và mật ong ra, pha hai ly trà sữa. Cô và Mạc Sậu thong thả uống trà.

Qua ô cửa kính, họ nhìn thấy cô gái tên Nhậm Vu ngồi trước cửa nhà, cúi đầu chơi điện thoại.

Duyệt Chiêu thở dài: “Sao cô ta không chịu về nhỉ? Bạn cùng nhà của anh cũng không chịu về. Giờ làm sao đây?”

Mạc Sậu vừa gọi điện thoại vô số lần cho Du Đằng, mãi tới khi Du Đằng tắt máy mới thôi, rõ ràng là anh ta đang trốn.

Anh trả lời Duyệt Chiêu: “Anh chưa biết.”

Cô suy nghĩ chốc lát rồi hỏi: “Anh nghĩ cô ta và bạn cùng nhà của anh có quan hệ gì?”

Mạc Sậu lắc đầu: “Anh chịu.”

Duyệt Chiêu nghĩ hẳn là họ không có quan hệ đứng đắn gì đâu.

Cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, ủ rũ nói: “Có khi nào cô ta đợi tới sáng luôn không? Chắc không đâu nhỉ, em đoán khoảng một tiếng nữa cô ta sẽ bỏ về thôi.”

Mạc Sáu nói: “Nếu một tiếng nữa cô ta vẫn chưa đi, anh ra nhà nghỉ đầu hẻm ngủ tạm một đêm vậy.”

Duyệt Chiêu thoáng sửng sốt, nghĩ bụng không cần vậy đâu, anh ở đây cũng được mà, nhưng nghĩ lại thì nếu ở lại đây, anh ngủ chỗ nào? Phòng ngủ chỉ có một chiếc giường nhỏ, trong nhà không có cái gì để trải nằm dưới đất cả.

Cô nói: “Hay là em giữ chân cô ta rồi anh mở cửa vào nhà?”

Mạc Sậu cười, nói chậm: “Em không kéo cô ta nổi đâu, hơn nữa cô ta còn có ý ăn vạ, phiền phức lắm.”

Với kinh nghiệm của anh, vua cũng thua thằng liều, Nhậm Vu mặt dày, Duyệt Chiêu lại ngây thơ và thẳng thắn, Duyệt Chiêu không đối phó nổi cô gái đó. Anh thì càng bất tiện, anh là đàn ông, nếu bất cẩn chạm phải chỗ nào của cô ta thì càng phiền phức.

Duyệt Chiêu đảo mắt, thở dài. Đang yên đang lành tự dưng xảy ra chuyện không đâu, chán ghê.

Mạc Sậu nói: “Không sao, gần sạp trái cây có nhà nghỉ, cách vài trăm mét thôi, anh ở một đêm không sao đâu.”

Một tiếng sau, Nhậm Vu vẫn ngồi trước cửa căn nhà đối diện, dường như không chịu bỏ cuộc. Duyệt Chiêu hơi mệt, thỉnh thoảng nhắm mắt lại, Mạc Sậu thấy thế bèn xoa đầu cô, trấn an cô mấy câu rồi đi ra nhà nghỉ.

Năm rưỡi sáng hôm sau, Duyệt Chiêu thức giấc, vì lo lắng cho Mạc Sậu nên cô ngủ không ngon giấc, bèn quyết định đi tìm anh.

Khi xách túi đi ra cửa, Duyệt Chiêu nhìn về phía căn nhà đối diện, trước cửa nhà không có ai cả. Xem ra đêm qua Du Đằng không về, cô gái kia cũng bỏ về rồi.

Duyệt Chiêu thầm trách Du Đằng, cảm thấy bạn trai mình bị anh ta liên lụy.

Cô đi nhanh tới nhà nghỉ, nào ngờ lúc đi ngang qua tiệm bán đồ ăn sáng thì đã nhìn thấy Mạc Sậu, anh đang đi về hướng này. Duyệt Chiêu cười đi tới trước mặt Mạc Sậu, hỏi tối qua anh ngủ thế nào, Mạc Sậu đáp cũng được.

Trên thực tế, nhà nghỉ cách âm rất kém, phòng bên cạnh có người mở tivi tới ba giờ sáng khiến Mạc Sậu ngủ không sâu giấc, sáng thức dậy hai bọng mắt to hơn ngày thường khá nhiều.

Mạc Sậu không muốn nói chuyện đó, anh nắm tay Duyệt Chiêu, rủ cô: “Ăn sáng không?”

Bình thường khi họ muốn ăn sáng thì quán đã hết bàn trống, hôm nay vì còn rất sớm nên vẫn còn bàn, vừa đủ chỗ cho họ ngồi. Cả hai gọi bánh bao áp chảo, một bát hoành thánh nhân thịt và một bát mì sườn rồi cùng nhau ăn.

Duyệt Chiêu ăn ba cái bánh bao áp chảo và mấy miếng hoành thánh là đã no bụng, không ăn nổi mì nữa nên cô đưa hết cho Mạc Sậu.

Cô chăm chú nhìn Mạc Sậu ăn mì, chợt thấy anh đáng yêu quá đỗi, ăn rất gọn gàng và vui vẻ khiến cô bất giác giơ tay xoa đầu anh.

Trừ bố mẹ ra, chưa có ai xoa đầu Mạc Sậu. Trước đây anh không thích bị ai xoa đầu, nhưng nếu là cô thì lại khác, anh ngước mắt nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Sao thế?”

“Anh đáng yêu ghê á.” Duyệt Chiêu cười nói, “Hồi nhỏ anh ăn cái gì cũng thấy ngon miệng như vậy hả?”

Mạc Sậu ráng nhớ lại nhưng nhớ không ra, đáp: “Anh không kén ăn, cái gì cũng ăn được, dễ nuôi lắm.”

Duyệt Chiêu lại xoa nhẹ đầu anh.

Mạc Sậu không biết vì sao cô lại thích xoa đầu mình, nhưng nhìn nụ cười dịu dàng của cô, anh thấy lòng mình mềm mại đến lạ.

Một tia nắng xuyên qua khe cửa sổ rơi lên tóc Duyệt Chiêu càng làm mái tóc đen nhánh thêm óng ánh. Nụ cười của Duyệt Chiêu quá đỗi cuốn hút khiến anh nhớ tới một bức tranh trong sách Mỹ thuật hồi lớp Mười, dịu dàng và chói lóa, đẹp không tả xiết.

Sao cô lại đẹp nhường ấy? Đôi khi anh sẽ trầm tư vì vấn đề này.

Anh lại có thể gặp được một cô gái xinh đẹp nhường này, rồi lại còn theo đuổi thành công khiến anh cũng trỗi dậy bản năng của động vật giống đực. Anh muốn khoe khoang.

Song, khi có vài người trẻ tuổi đi vào quán, ai nấy đều nhìn cô, anh lại không muốn khoe nữa mà chỉ muốn giấu cho riêng mình.

Nhưng cô là cô gái quá tốt, anh biết cô không phải vật phẩm của anh, bèn cắt đứt suy nghĩ đó đi.

Duyệt Chiêu hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy? Mắt có nhiều cảm xúc quá.”

Mạc Sậu thành thật: “Nghĩ tới một chuyện ngu ngốc.”

“Nói em nghe xem nào.” Duyệt Chiêu tay chống cằm, chuẩn bị nghe anh nói.

Mạc Sậu đặt đũa xuống, nói: “Em đẹp quá, đôi khi anh thấy mình không xứng với em.”

Tim Duyệt Chiêu đập thình thịch, hỏi anh: “Nếu em không đẹp thì sao, anh sẽ thích em chứ?”

Mạc Sậu nói: “Sẽ thích, nhưng có lẽ phải cần thời gian tiếp xúc.”

Duyệt Chiêu khẽ nhíu mày, làu bàu: “Em không thích đáp án này lắm.”

Mạc Sậu nói: “Đó là lời thật lòng, tuy đôi khi sự thật mất lòng nhưng anh không muốn lừa em.”

Duyệt Chiêu thoáng bối rối, sau đó dùng lý do “đẹp cũng là một trong những ưu điểm của mình” để thuyết phục bản thân.

Nào ngờ Mạc Sậu lại hỏi: “Còn em thì sao? Nếu anh xấu trai, em có nhìn anh lâu không?”

Duyệt Chiêu nói hiển nhiên: “Có chứ, từ nhỏ tới lớn em đều không quan tâm tới ngoại hình của người khác.”

Mạc Sậu hỏi: “Trước kia em từng thích người không ưa nhìn?”

Duyệt Chiêu mỉm cười thần bí, một lát sau mới nói: “Không nói cho anh biết đâu.”

“Nói cho anh biết đi mà.” Mạc Sậu trùm tay lên mu bàn tay cô, hạ thấp giọng, “Anh hứa sẽ không giận đâu.”

Dù trong lòng có so đo thì ngoài mặt cũng phải giả vờ rộng lượng.

Duyệt Chiêu vẫn lắc đầu, không chịu nói.

Mạc Sậu nói: “Hôm nay em không nói thì anh sẽ nghĩ mãi chuyện này mất.”

Duyệt Chiêu: “…”

Cô chịu thua, bèn thành thật: “Cũng không tính là thích, nhiều lắm là có cảm tình thôi. Một hay hai người gì đó. Họ đều là học sinh giỏi toàn diện, nhưng không có ai đẹp trai cả. Xét cho cùng thì em để ý tới thần thái hơn, tác phong phải gọn gàng trước đã, sau đó mới là mặt.”

Mạc Sậu còn muốn hỏi thêm nhưng Duyệt Chiêu đã giành nói trước: “Anh cũng nói đi, cái chị mà anh thích hồi cấp ba là người như thế nào?”

Mạc Sậu nhớ lại: “Khá cao, tóc dài, khi cười trông rất dịu dàng, ấm áp như gió vậy.”

“Anh nhớ rõ quá ha.” Duyệt Chiêu trêu anh, nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Nghiêm túc nè, đừng nói anh thích em vì em giống cô ấy nhé?”

Mạc Sậu ngạc nhiên khi nghe cô nói, hỏi: “Sao em lại nghĩ vậy?”

Duyệt Chiêu phân tích: “Trong truyện toàn vậy, ánh trăng sáng đó, người không chiếm được mãi mãi là ánh trăng sáng. Nghe nói trong lòng mỗi người đàn ông đều sẽ luôn khắc ghi hình bóng của cô gái đầu tiên mà anh ta thích, những người bạn gái sau này đều sẽ có điểm giống cô ấy.”

Mạc Sậu im lặng một chốc rồi nói: “Nếu là vậy thật thì chắc là anh không phải đàn ông rồi.”

Duyệt Chiêu: “…”

Mạc Sậu: “Anh không nhớ rõ cô ấy trông thế nào. Phần lớn tình cảm thời học sinh của đàn ông đều rất ít ỏi, chủ yếu là quan tâm tới gương mặt và vóc dáng của con gái thôi chứ hiếm khi sâu sắc lắm.”

Duyệt Chiêu ngẫm nghĩ, cô cũng quên chàng trai mà cô thích hồi đi học có mặt mũi ra sao rồi.

Mạc Sậu hỏi dò: “Em để bụng hả?”

Duyệt Chiêu đáp nhỏ: “Em để bụng cái gì?”

Mạc Sậu nói: “Để bụng em xếp thứ mấy trong đời anh.”

Duyệt Chiêu không trả lời. Cô không để bụng chuyện anh từng thích chị khóa trên nhưng giả sử hôm nay anh thừa nhận thỉnh thoảng anh sẽ nghĩ tới cô ấy thì chắc chắn cô sẽ ghen. Nhưng cũng sẽ chỉ ghen một chút rồi thôi, tựa như cắn trúng miếng chanh, nếm phải vị chua nhưng sau đó vị chua sẽ nhanh chóng biến mất.

Cô không đến nỗi đã từng tuổi này rồi mà còn đi ghen với một người không có sức uy hiếp.

Thấy cô mãi không trả lời, Mạc Sậu nói: “Với anh thì em như ánh trăng sáng của anh vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.