Duyệt Chiêu quay trở lại nhà, ngồi trên ghế trong phòng khách ăn hết xâu kẹo hồ lô, sau đó vứt que tre vào thùng rác. Cô đứng trước cửa sổ, nhìn chếch sang cửa sổ phía đối diện, một ánh đèn ấm áp lóe lên sau tấm kính mờ, kính lọc còn có một quầng sáng, có vẻ anh vẫn còn chưa ngủ.
Cô lại ngồi xuống ghế, cởi áo khoác, thấy ở mặt sau áo có một vết bẩn lớn màu gỉ sắt. Duyệt Chiêu không phân biệt được đó là gì, khi ghé mũi lại gần thì có mùi sơn thoang thoảng, nhất thời cảm thấy khó chịu, cô lập tức mang vào nhà tắm, dùng khăn nhúng nước ấm lau nhẹ nhưng chà đi chà lại một lúc lâu mà nó vẫn không mờ đi.
Lần này cô rời khỏi nhà quá vội, chỉ mang theo một số quần áo và đồ dùng vệ sinh cần thiết, còn lại phần lớn quần áo mặc mùa đông cô vẫn treo ở trong tủ.
Chiếc áo khoác bông này được một thím từng lo cho cô ba bữa một ngày tặng cách đây nhiều năm. Thím ấy nói là do một người bà con ở quê tự tay may bằng tơ tằm 100%, vừa dày dặn lại mềm mại, rất thích hợp để mặc trong thời tiết lạnh.
Duyệt Chiêu đã mặc nó trong rất nhiều mùa đông như quần áo ở nhà. Đến nay nó đã mỏng đi không ít, tác dụng giữ lạnh cũng không còn giống như trước, may là nó nhẹ và dễ gấp nên cô đã mang nó theo.
Thật không ngờ trời lại lạnh nhanh như vậy, nếu biết từ sớm thì mình đã tranh thủ cầm thêm hai chiếc áo khoác cashmere rồi.
Duyệt Chiêu nhìn vết bẩn không thể lau sạch đằng sau áo, trong lòng thở dài, thầm nghĩ thôi kệ đi, cứ mặc tiếp vì tạm thời mình cũng không còn cái áo khoác nào khác.
Cô quá mệt mỏi rồi, bỏ áo khoác xuống và quyết định đi ngủ.
Sáng hôm sau, khi Duyệt Chiêu tỉnh dậy, cô cảm thấy nhiệt độ lại hạ xuống. Quả nhiên, khi cô bước đến cửa sổ thì thấy chỉ qua một đêm, thế giới bên ngoài đã bị bao phủ bởi tuyết.
Lạnh chết mất.
Lúc Duyệt Chiêu mở thùng mì ly lấy một hộp để làm bữa sáng, cô tự nhắc nhở bản thân hôm nay phải đi chợ mua rau và thịt, cũng phải đến cửa hàng tiện lợi mua sữa và trái cây, cô không thể lười biếng nữa.
Duyệt Chiêu ăn xong mì với cải bẹ xanh, mới muộn màng nhận ra buổi sáng hôm nay có phần quá yên tĩnh, sau khi suy nghĩ lại thì mới hay mình không hề nghe thấy tiếng “cạch” quen thuộc ấy.
Cô lại bước tới cửa sổ và nhìn vào cửa sổ chếch phía đối diện, đằng sau khung cửa kính mờ là một khoảng lặng, một lớp tuyết mỏng còn đọng lại trên bệ cửa sổ.
Đúng rồi, hôm nay là thứ Bảy, có lẽ anh ấy không cần đi làm.
Không hiểu sao Duyệt Chiêu lại nhớ tới câu chuyện chiếc ủng rơi xuống đất*, cô không khỏi mỉm cười. Có một số chi tiết không quan trọng cứ liên tục xảy ra, nhưng khi một ngày nào đó bị gián đoạn thì lại được chú ý. *Một điển cố của Trung Quốc, ngày nay nó thường được sử dụng để mô tả những người cuối cùng cũng buông bỏ được suy nghĩ nào đó.Duyệt Chiêu đợi tuyết tạnh rồi lập tức đi ra chợ thực phẩm gần đó. Cô chọn một ít rau và thịt lợn, sau đó đi đến cửa hàng tiện lợi để mua sữa, bánh mì và trái cây.
Vừa quay lại đầu ngõ, cô đã tình cờ gặp được Mạc Sậu đang bước ra từ quán đồ ăn sáng ở khúc cua, trên tay còn xách một túi bánh bao chiên.
Duyệt Chiêu hơi ngạc nhiên vì hôm nay anh đã thay một chiếc áo khoác dài màu cà phê, trông rất bồng bềnh và mềm mại.
Lúc này trong đầu cô chợt nghĩ đến một vấn đề vô thưởng vô phạt: Anh chàng này rốt cuộc có bao nhiêu chiếc áo khoác mùa đông?
Dĩ nhiên là Mạc Sậu cũng trông thấy Duyệt Chiêu, anh bước tới chào cô hết sức tự nhiên.
Duyệt Chiêu cười nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Mạc Sậu nhìn thấy những chiếc túi lớn túi nhỏ trong tay cô, rõ ràng là cô đã đi mua sắm, anh chậm rãi nói: “Cô siêng thật, sáng sớm đã đi chợ mua thức ăn rồi.”
Duyệt Chiêu không dám nhận lời khen, cô giải thích: “Không còn rau quả và thịt cá, hơn nữa tủ lạnh cũng sắp hết. Nếu không chịu khó thì không thể tồn tại được.”
Anh chợt nhớ tới chiếc sandwich mà cô đã làm sáng hôm qua, suy nghĩ có chút đăm chiêu.
Trên đường về, hai người họ kẻ đi trước người đi sau, Duyệt Chiêu hỏi anh: “Hôm nay anh nghỉ à?”
Mạc Sậu gật đầu, “Ừ” một tiếng.
“Chả trách có thể ngủ dậy muộn.” Duyệt Chiêu nói, liếc nhìn chiếc cổ lông màu xám nhạt trên chiếc mũ áo khoác của anh, trông nó thật thoải mái và mềm mại, trong lòng cô bắt đầu thấy hâm mộ.
Mạc Sậu đang đi phía trước đột nhiên nói: “Tôi còn muốn ngủ thêm chút nữa nhưng bị đánh thức bởi cơn đói.”
Giọng anh vẫn còn ngái ngủ, Duyệt Chiêu nói: “Vậy anh ăn sáng xong rồi ngủ tiếp, dù sao cũng là ngày nghỉ mà.”
Anh đáp một cách mơ hồ: “Ý kiến hay.”
Cô đi đến cửa phòng, bước lên bậc thềm, đặt túi lớn túi nhỏ xuống trước, sau đó lấy chìa khóa trong túi ra.
Mạc Sậu đang xách túi bánh bao chiên đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Cô không thay quần áo à.”
Duyệt Chiêu nghe được vấn đề không thể bỏ qua này, trong lòng thầm thương hại mình, dứt khoát nói thẳng: “Đành chịu thôi, hiện tại tôi chỉ có chiếc áo khoác này, nếu giặt thì phải đợi khô mới mặc được.”
Ngón tay đang cầm chìa khóa hơi khựng lại, cô chợt nhận ra mình đang nghèo túng, và còn thể hiện điều này với một người không thân thiết. Cô không muốn quay lại nhìn anh nữa, chuẩn bị mở cửa đi vào và trốn vào một không gian riêng cho mình cảm giác an toàn.
Ai ngờ người đằng sau còn nói: “Cô không còn cái áo khoác nào sao? Chuyện này đơn giản, tôi cho cô mượn một cái là được.”
Duyệt Chiêu nghi ngờ mình nghe lầm, quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của Mạc Sậu, cô hỏi với vẻ khó tin: “Anh định cho tôi mượn áo để mặc?”
Ánh sáng trong đồng tử của Mạc Sậu còn chói mắt hơn cả lớp tuyết đọng trên mái hiên lúc sáng sớm, anh tiện tay lấy một chiếc bánh bao chiên từ trong túi giấy, cho vào miệng cắn một miếng, vừa ăn vừa thờ ơ nói: “Ờ, dù sao tôi cũng không thiếu quần áo.”
Cô nói: “Nhưng như thế không tiện cho lắm.”
Anh nói: “Không sao, mặc quần áo size lớn hơn vào mùa đông sẽ không quá khó xử đâu.”
Duyệt Chiêu nói: “Không phải, ý của tôi là anh cho tôi mượn áo để mặc, chuyện này không hay cho lắm.”
Mạc Sậu nói: “Có gì không hay? Chỉ là một cái áo thôi mà, không khác gì cho mượn quạt sưởi với cái chăn.”
Sau lời nhắc nhở của anh, Duyệt Chiêu mới nhận ra rằng mình đã nhận được rất nhiều sự trợ giúp từ người hàng xóm này, và sự viện trợ hào phóng ấy hiện giờ vẫn đang tiếp diễn, thậm chí đã đến giai đoạn anh chia sẻ cả quần áo.
Cô không khỏi xấu hổ.
Sau khi Mạc Sậu ăn xong chiếc bánh bao chiên, thấy cô còn chần chờ, anh nói: “Ai cũng có thời điểm thiếu thốn, chuyện này không việc gì phải ngượng cả.”
Không cho cô cơ hội từ chối, anh xoay người đi về phòng mình: “Để tôi tìm cho cô một cái.”
“Chờ đã.” Duyệt Chiêu vội vã ngăn cản Mạc Sậu, khi anh quay người lại, cô xác nhận lại: “Thật sự không phiền sao?”
Mạc Sậu nói: “Có gì mà phiền.”
Duyệt Chiêu không nói nữa.
Mạc Sậu hỏi: “Giờ tôi đi tìm cho cô một chiếc, cô thích màu gì?”
Có thể mượn quần áo để chống lạnh cũng là điều tốt, Duyệt Chiêu đứng ngốc ra không biết nên chọn thế nào, vội nói: “Màu gì cũng được. Vậy đi, anh kiếm một cái áo cũ cho tôi mượn là được rồi.”
Mạc Sậu nói: “Tôi không có quần áo cũ, quần áo cũ đem đi quyên góp hết rồi.”
Cô nói: “Vậy sao? Vậy anh cứ lấy cái đã mặc mấy ngày trước, đừng lấy cái mới.”
Anh nói: “Đồ mặc mấy ngày trước không được thơm cho lắm, đều mang theo mùi của tôi.”
Duyệt Chiêu nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Mạc Sậu giải thích: “Ý tôi là có mùi thức ăn trên quần áo, một cô gái như cô sẽ không thích nó.”
Hóa ra là ý này, Duyệt Chiêu thể hiện một cách nghiêm túc: “Tôi tuyệt đối không chê, anh đừng tìm cái khác nữa.”
Mạc Sậu không tranh luận với cô nữa, lắc đầu rồi mở cửa bước vào phòng.
Duyệt Chiêu đợi ở cửa một lúc, Mạc Sậu nhanh chóng bước ra với một chiếc áo khoác màu hồng tía, anh đưa cho cô một cách kín đáo: “Cô mặc cái này đi, size của nó còn hơi nhỏ, từ lúc mua đến giờ tôi chưa mặc nó lần nào.”
Cô nhìn chiếc áo khoác trong tay, ngượng ngùng nói: “Chiếc áo này mới quá, tôi thật sự không cần đồ mới như thế đâu.”
Mạc Sậu nói: “Có gì đâu, cô cứ mặc đi, lỡ bị bẩn thì trả lại tôi. Cô đừng tự giặt nó, tôi có chỗ để giặt. Tuy nhiên tôi không nghĩ cô mặc sẽ bẩn đâu.”
Duyệt Chiêu ôm chiếc áo không biết nói gì, chỉ nói đi nói lại hai từ “cảm ơn” cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hai ngày qua, anh đã giúp đỡ cô rất nhiều, tất cả những gì cô có thể làm hiện giờ là thầm ghi nhớ lòng tốt của anh, không coi đó là chuyện đương nhiên.
Mạc Sậu đưa áo cho cô rồi hỏi: “Đúng rồi, kẹo hồ lô hôm qua có ngon không?”
Anh cười: “Vỏ đường tan hết rồi, cô không thấy chua à?”
Cô lắc đầu: “Chua? Không chua, tôi thấy nó rất ngọt.”
Thực tế chứng minh đôi khi mặt dày mày dạn xíu có thể khiến cuộc sống thoải mái hơn.
Chiếc áo khoác lông mà Mạc Sậu cho Duyệt Chiêu mượn rất dày, tay áo tuy dài hơn một chút nhưng mặc vào rất ấm. Buổi tối, Duyệt Chiêu không cảm thấy lạnh chút nào trên đường đến Lão Nguyệt Hoa, lòng bàn tay giấu ở trong tay áo lần đầu tiên thấy nóng sực như ở ngoài trời.
Tang Thiến làm việc cùng Duyệt Chiêu hơi ngạc nhiên khi thấy cô bước vào quán, cô ấy khen áo đẹp và hỏi cô mua nó ở đâu. Duyệt Chiêu nói thật rằng một người bạn đã cho mình mượn để mặc.
Tang Thiến có vẻ ngạc nhiên: “Vậy thì người bạn của cậu thật hào phóng. Em gái cùng phòng với tớ tuyệt đối không muốn cho tớ mượn quần áo mới như vậy, nhất là hôm nay còn có tuyết rơi.”
Duyệt Chiêu thầm nghĩ người khác quả thực rất hào phóng.
Bà chủ quán cũng cười và nói: “Nhớ treo quần áo lên gác khi bắt đầu làm việc, đừng để dính dầu vào những bộ quần áo đẹp như vậy.”
Vừa vặn Trịnh Nhược Liên đeo cặp sách cũng đang bước vào từ cửa chính của Lão Nguyệt Hoa, bà chủ ngăn cô bé lại: “Nhược Liên đợi đã, con mang áo lên lầu giúp hai chị, nhớ treo cẩn thận nhé.”
Trịnh Nhược Liên dừng bước, quay lại nhìn Duyệt Chiêu.
Cô nói “Ngại quá, làm phiền em rồi”, sau đó cởi áo khoác đưa cho Trịnh Nhược Liên, người sau nhận lấy rồi cúi đầu nhìn qua, sau đó ngoan ngoãn cầm lên lầu.
Đến đêm, khi Duyệt Chiêu đổ xong hai túi rác, quay lại hiên rửa tay, tình cờ gặp Trịnh Nhược Liên đi vào từ cửa sau, trong tay đang cầm một cốc trà sữa, cô bước đến muốn lấy lại áo.
“Chị đợi một xíu, để em lên lấy.” Trịnh Nhược Liên lon ton chạy vào.
Lúc cô bé cầm chiếc áo khoác xuống trả lại cho Duyệt Chiêu, còn nhỏ giọng hỏi: “Chị ơi, đây là áo khoác của bạn trai chị sao?”
Cô vừa mặc áo vừa trả lời: “Không phải đâu.”
Trịnh Nhược Liên lộ vẻ ngượng ngùng, giải thích: “Bởi vì vừa nãy em vô tình nhìn thấy con số 180 trên cổ áo.”
Duyệt Chiêu mặc áo vào, vén tóc ra khỏi mũ rồi nói với cô bé: “Người hàng xóm ở đối diện cho chị mượn để mặc, vì áo khoác của chị bẩn rồi, mà chị thì chưa giặt được.”
Cô bé gật đầu và cười nói: “Chị ơi, chị mặc cái áo này đẹp lắm.”
Duyệt Chiêu trở lại con hẻm, qua khóe mắt nhìn thấy cửa hàng trái cây bên cạnh quán ăn sáng vẫn còn sáng đèn. Cô đi thẳng vào đó, bước vào cửa hàng thì thấy có loại cherry giá đặc biệt, chưa đến 30 tệ một cân (~103 nghìn VND), quả cũng khá to.
Thấy cô nhìn chằm chằm đống cherry, ông chủ lập tức mời chào cô: “Loại cherry này ngọt lắm.”
Duyệt Chiêu xác nhận lại: “Có ngọt thật không chú?”
Ông chủ nói: “Cô có thể nếm thử một quả, ăn rồi sẽ biết tôi có nói dối cô không.”
Duyệt Chiêu không có thói quen ăn thử hoa quả trước khi mua, cô quyết định tin tưởng ông chủ, trực tiếp vung tay mua một cân.
Ông chủ thấy Duyệt Chiêu xinh đẹp, ăn nói rất lễ phép, rộng rãi không tính số lẻ cho cô, Duyệt Chiêu cảm ơn ông.
Cô hài lòng xách túi plastic đựng cherry đi vào trong hẻm, đi thẳng đến cửa phòng Mạc Sậu, thấy cửa sổ còn sáng đèn, cô bấm chuông cửa.
Phải một lúc sau, cửa mới mở ra, một gương mặt xa lạ xuất hiện, miễn cưỡng nhìn Duyệt Chiêu một cái: “Cô tìm ai vậy?”
Duyệt Chiêu có phần sửng sốt, sau đó lịch sự nói: “Xin lỗi anh, cho tôi tìm Mạc Sậu.”
“Cô tìm Mạc Sậu?” Người thanh niên lạ mặt nhìn vào điện thoại, giọng điệu bơ phờ: “Cậu ta vừa bị gọi gấp về công ty để theo một dự án, có lẽ đêm nay cậu ta không về đâu.”
Cô thầm nghĩ đúng là không khéo, mình muốn mời Mạc Sậu chút trái cây để tỏ lòng cảm kích, nhưng không ngờ lại có người khác ở đây.
Duyệt Chiêu không còn cách nào khác, đành đưa trái cây và lễ phép nói: “Đây là trái cây tôi mua cho anh Mạc Sậu, nhờ anh chuyển nó cho anh ấy, cảm ơn anh.”
Người lạ mặt cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn khi nghe thấy yêu cầu này, lần này anh ta nghiêm túc nhìn người con gái trước mặt, thấy đó là một mỹ nữ anh ta kinh ngạc nhướng mày rồi nhanh chóng duỗi tay ra: “Vậy cô đưa cho tôi đi.”
Duyệt Chiêu đưa túi cherry cho anh ta, nói cảm ơn một lần nữa.