Kể từ ngày cô ra đi, hắn như điên như dại mà chìm ngập trong biển rượu. Cho đến bây giờ, hắn mới nhận ra được tình cảm của mình dành cô. Không phải không yêu mà là yêu đến tận xương tủy... Hắn không biết tình yêu của mình dành cho cô từ khi nào mà nảy mầm... Nhưng đến khi hắn phát hiện ra... Thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Cánh cửa bất giác bị mở ra. Hắn tò mò ngước lên nhìn là kẻ nào dám to gan bước vào phòng hắn. Đây chẳng phải là người con gái mà hắn luôn nói là nữ nhân hắn yêu trước mặt cô hay sao?! Nhìn nữ nhân đang chứa trái tim của cô... Hắn không kìm được mà run rẫy.
- Uyển Nhan,em đến đây làm gì?! Chẳng phải em đã có được trái tim cô ấy sao?! Em còn muốn đến đây cười nhạo cô ấy sao?!
- Em đã có được trái tim của cô ấy?! Lệ Minh Thiên... Anh hãy nhớ cho rõ... Anh mới chính là người ép cô ấy phải hiến tim cho em... Là anh ép cô ấy phải chết... Tất cả đều là vì anh. Bây giờ anh còn dám ở đây giả nhân giả nghĩa tan thương, hối hận?!
- Cô nói dối... Không phải tôi... Không phải tôi ép cô ấy chết... Là cô, là cô ép cô ấy chết... Không phải tôi.-Nghe Ngọc Uyển Nhan vạch trần sự thật mà hắn muốn che dấu bao lâu nay khiến hắn như kẻ điên mà la hét phủ nhận.
Nhưng cho dù làm như thế nào hắn vẫn không quên được cô... Vẫn không thể quên được rằng, chính mình mới là người ép cô phải chết.
Hắn lẳng lặng nằm trên chiếc giừơng của cô. Hơi thở của cô càng ngày càng mờ nhạt đi, cũng sắp hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của hắn nhưng hắn lại bất lực, cho dù làm cách nào cũng không giữ lại được.
- Tiểu Kiều... Không phải em đã đồng ý sẽ không rời khỏi anh sao?!- Hắn thì thào nói nhỏ mang theo đau khổ vô tận. Tại sao ông trời lại phải tàn nhẫn như vậy?! Ngay cả cô cũng phải cướp đi, anh chỉ cần cô không được sao?!
Hắn không kìm được đau lòng mà rót thêm ly rượu. Vừa uống, nước mắt vừa tràn ra. Bộ dạng đầy chật vật. Thấy thế Ngọc Uyển Nhan đau lòng mà lên tiếng:
- Thiên, anh đừng uống nữa. Dạ Kiều đã chết rồi, cho dù anh có uống say chết rồi... Cô ấy cũng không sống lại đâu.
- Tiểu Kiều của tôi sẽ không chết... Chờ đến khi nào tôi uống say.... Cô ấy nhất định sẽ đến đưa tôi đi. Cô ấy đã đồng ý với tôi rồi.
- Thiên... Anh đừng như vậy... Dạ Kiều cũng không muốn hi vọng anh sẽ thế này đâu.
Hắn không nói gì mà chỉ ngay ngốc nhìn những bức ảnh của cô. Đột nhiên quay sang nhìn về phái Ngọc Uyển Nhan hỏi:
- Có phải nếu tôi chết rồi thì có thể gặp được Tiểu Kiều không?! Không có tôi ở bên cạnh... Cô ấy nhất định sẽ sợ hãi...
Nghe thấy thế, mặt của Ngọc Uyển Nhan bỗng biến sắc:
- Thiên.... Anh có biết mình đang nói gì không hả?!
Lệ Minh Thiên không chút chú ý tới cô, đứng dậy lão đảo đứng lên đi về phía cái bàn đang đặt khẩu súng.
- Đoàngggggggg
Trước khi mất đi ý thức hắn vẫn không ngừng lẫm bẩm:
" Tiểu Kiểu... Nếu em thật sự không còn ở thế giới này... Vậy anh sẽ đến sẽ đến với em, được không?! Tiểu Kiều đừng sợ... Anh Thiên đang đến với em đây... Chờ anh nhé... Bé cưng."