"Nếu em không thể lựa chọn... vậy thì hãy tới bên tôi... tôi sẽ quyết định em phải chọn gì... Tiểu Kiều của tôi... tôi cho em chơi đùa lâu như thế là đủ rồi... Đến lúc em nên trở về bên tôi rồi đấy"
Nghe giọng nam nhân đầy quen thuộc ấy... khuôn mặt cô bỗng chóc bàn hoàng... Hắn- Châu Diệt Thần, tên ma quỷ đó... hắn thật sự đã trở về rồi!
"Chủ nhân, người trở về..." cô cố gắng trấn tỉnh chính mình.
"Bé con... ta thật sự rất không vui vì em dám gọi một tên nam nhân ngu ngốc làm chủ nhân thứ 2 của mình."
"Tôi..."
"Đủ rồi! Ta không cần nghe em giải thích... Tiểu Kiều Kiều, đến lúc trở về rồi... đừng khiến tôi phải tức giận đến mức phải đến tận đó lôi em về!"
"Khoan đã! Anh có thể cho tôi thêm một chút thời gian nữa không? Tôi cần nói lời tạm biệt với anh ấy." Cô cất giọng khẩn cầu...
"Tôi chỉ cho em thời hạn là một tuần. Thứ hai tuần sau, tôi muốn sau khi thức dậy phải nhìn thấy em đầu tiên... Dạ kiều em nên biết rằng tôi không phải là người kiên nhẩn... tôi đã cho em tự do suốt một kiếp, đừng bắt tôi chờ thêm! Em hãy nhớ rỏ cho tôi." Nói xong Châu Diệt Thần liền tắt máy, không để cô nói một lời nào.
Cô nhìn màn hình đen kịt, mắt không kìm được mà dâng lên một tầng sương! Chỉ cần nghỉ đến việc phải rời xa nam nhân mình yêu, khiến cô thật sự không cam lòng!
Tại sao chứ? Rõ ràng là ông trời biết rằng cô rất yêu Lệ Minh Thiên... cô có thể vì hắn mà làm tất cả! Nhưng tại sao cuối cùng cô vẫn không thể ở bên cạnh hắn? Tại sao khi cô đã quyết định sẽ ở bên hắn cả đời thì ông trời lại muốn cô rời xa hắn? Cô thật sự không cam tâm...
Kể từ sau buổi tối hôm đó, cô bắt đầu sống với hắn như bao đôi vợ chồng khác.
Cùng nhau xem những bộ phim tình cảm xước mướt...
Cùng nhau đi đến những nơi xa để hẹn hò...
Họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau thức dậy... Cùng nhau làm những điều mà cả hai ở kiếp trước chưa thể cùng nhau làm...
Cuộc sống của họ cứ thế trôi bình lặng! Có đôi lúc cô thật sự nghỉ rằng mọi sống gió thật sự đã qua, và họ là đang sống một cuộc sống về già.
Nhưng cái gì đến rồi cũng sẽ đến, tối chủ nhật... nhìn gương mặt đang ngủ say trong hạnh phúc của hắn... cô không kìm được lại khóc nức nở...
Cô phải làm gì với hắn đây? Bọn họ chỉ là muốn bên nhau thôi mà... nhưng tại sao lại phải đau khổ như thế?
Chẳng lẽ thứ tình cảm này của họ thật sự chỉ là nghiệt duyên? Đáng lẽ ngay từ đầu cô vốn dĩ không nên gặp lại hắn... càng không nên cho hắn hi vọng...
Tối hôm đó, cô bắt chuyến bay sớm nhất đến kinh đô điện ảnh Los Angeles.
Tối hôm đó, cô rời đi... Rời xa hắn mãi mãi!
Tối hôm đó, cô chỉ để lại một phong thư kèm theo đơn thỏa thuận ly hôn mà cô đã ký.
"Lệ Minh Thiên, có lẽ khi anh đọc được bức thư này thì em đã đi đến một nơi xa... Đừng tìm em, cũng đừng chờ em! Anh nghe cho rõ đây, em không còn yêu anh nữa... Vậy nên hãy tìm một nữ nhân khác... thật xinh đẹp, ngoan hiền mà kết hôn, em chính là loại con gái bẩn thiểu, mặt dày,vô sĩ... không đáng để anh chờ, càng không đáng để anh yêu! Vậy nên hãy quên em đi... chúng ta không hợp nhau, càng không nên ở bên nhau... Thiên... chúng ta từ nay không còn quan hệ... cho dù sau này có gặp lại trên đường thì cũng đừng tỏ ra quen biết nhau... Chủ nhân! Anh nhất định phải hạnh phúc... Tạm biệt!"
# Chủ Nhân, Em Mệt Rồi!
(7)
Hôm sau, Lệ Minh Thần nhìn lá thư mà cô để lại trên bàn, trong lòng không khỏi đau khổ! Cô cứ như vậy mà bỏ rơi hắn... Giống như kiếp trước, cô bỏ đi mà không hề nói một lời tạm biệt! Cô cư nhiên biết rõ Lệ Minh Thiên hắn yêu Dạ Kiều cô, nhưng lại vô tình nói hắn hãy đi tìm Uyển Nhan, cô nói hắn phải làm sao mới có thể ngừng yêu cô?
Có đôi lúc, hắn thật sự muốn hỏi rốt cuộc là cô vô tình hay là hắn lãnh khốc!
Cô nói đi liền đi, nói không yêu liền không yêu nữa!
Ngày đó, vì muốn có đủ khả năng đi tìm cô... hắn không ngại làm việc như một cổ máy!
Ngày đó, vì để tìm c̀ô hắn đã không ngần ngại mà mượn sức quân đội truy tìm.
Hắn vì tìm cô mà như kẻ điên làm việc, vì cô mà có thể bất chấp mọi thứ! Nhưng thứ mà hắn nhận được vẫn mãi chỉ là câu nói của thưộc hạ" Không có tin tức!"
Lệ Minh Thiên thật sự rất nhớ cô... Nhưng cho dù hắn có làm gì đi nữa, thì cô cũng không hề xuất hiện. Cho đến cuối cùng, khi hắn thật sự hết hy vọng, muốn buông bỏ cô... Khi hắn nghỉ rằng mình cứ như vậy mà sống, làm việc như một cổ máy rồi lại tìm cô trong vô vọng thì cô lại một lần nữa xuất hiện trước mắt hắn!
Ngày hôm đó, sau một ngày dài làm việc... Hắn lạnh nhạt bước ra khỏi Lệ thị như mọi hôm... nhưng vừa mới bước ra vài bước, thì hắn bổng nhiên nhìn thấy một thân ảnh đầy quen thuộc... Lệ Minh Thiên không khỏi bàng hoàng, Dạ Kiều thật sự đã quay lại... Cô nhóc của hắn thật sự đã quay về tìm hắn!
Như nhận thấy có người đang nhìn về mình, Dạ Kiều quay lưng lại nhìn về phía Lệ Minh Thiên, mỉm cười đầy nhẹ nhàng rồi bước tới gần. Cô nhẹ nhàng ôm lấy hắn, thì thầm nói: