Gửi Mr. Hà Mến Thương Của Em - Đường Lục Nhất

Chương 6: Trả anh lại với biển người (Hoàn)



Gửi Mr. Hà mến thương của em.

Mr. Hà mến thương, em dừng lại ở Lệ Giang nửa tháng.

Chủ nhà nghỉ là anh Dương, một người đàn ông trung niên rất nhiệt tình. Anh ấy nói sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho em, đưa em đi thăm thú rất nhiều điểm tham quan nổi tiếng.

Anh ấy đưa em đến Thương Sơn nhìn trời xanh mây trắng; đến Nhị Hải nghe sóng biển rì rào; đi Cổ Thành để trải nghiệm những phong tục tập quán ở đó, em còn mặc cả váy dân tộc ở nơi ấy nữa.

Mr. Hà mến thương, lúc ở Cổ Thành, đột nhiên em nhìn thấy một bóng dáng cực kỳ giống anh.

TEm định đuổi theo để nhìn xem một chút thì chợt nghe thấy tiếng kêu “Ném hoa tú cầu rồi!”

Em quay đầu nhìn về phía bên ấy thấy một chị gái cầm quả tú cầu, nở một nụ cười rạng rỡ đứng ở trên tòa nhà cổ kính cao cao.

Ban đêm ở Lệ Giang rất mê người, em mời anh Dương đến một quán rượu nhỏ gần nhà nghỉ.

Tuy là quán rượu nhưng ở bên trong quán trang trí rất đơn giản, ở giữa đại sảnh trưng bày một chiếc bình phong mang hơi thở dân tộc, rất hợp ý em.

Bọn em lên lầu hai, chọn một vị trí gần cửa sổ, dự định vừa uống vừa ngắm cảnh.

Sau khi uống chút rượu thì bắt đầu tâm sự.

Anh Dương là người gốc Lệ Giang, khi còn trẻ anh ấy cũng là một chàng trai mạnh mẽ, nhiệt huyết đầy tham vọng. Anh đưa bạn gái đến Bắc Kinh xin việc, sống ở tầng hầm kín gió, ăn mì tôm liên tục trong nhiều ngày nhưng hai người vẫn vui vẻ hạnh phúc.

Sau đó anh Dương thăng chức, được tăng lương, bắt đầu kinh doanh rồi có chút thành tựu.

Anh Dương thức suốt ngày đêm, uống rượu xã giao suốt ngày. Bạn gái anh cũng không rời không bỏ, bầu bạn suốt ngày, chị ấy kết hôn với anh Dương ở độ tuổi mà trong tay anh chẳng có gì.

Cuối cùng, năm thứ mười ở Bắc Kinh, hai người có nhà riêng ở nơi tấc đất tấc vàng.

Anh Dương tưởng rằng những ngày tươi đẹp mà anh mong chờ đã đến rồi, kết quả cuộc sống lại luôn trêu đùa anh, trong lúc cuộc đời anh như bước sang một trang mới thì vợ anh phát hiện bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

Mr. Hà mến thương, giống như anh Dương đã nói, chúng ta luôn luôn cười cợt những kịch bản phim kịch tính nhưng lại quên mất một điều kịch bản bắt nguồn từ đời sống.

Anh Dương gạt bỏ tất cả mọi chuyện không liên quan đến vợ, chuyển nhượng công ty, lấy hết tất cả tiền tiết kiệm ra chữa bệnh cho vợ nhưng vẫn không có tác dụng, tóc anh ngày một bạc đi vì lo lắng.

Vợ anh không đành lòng nhìn mười năm công sức của anh hóa thành hư không, ngày thứ N sau khi hóa trị, chị sờ mái tóc bạc trắng của anh dịu dàng nói: “Lão Dương, em không muốn hóa trị nữ. Em đau lắm, em muốn về nhà, về Lệ Giang của chúng mình có được không?”

Tất cả sự kiên cường của anh Dương giờ phút này như tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ, anh ôm người vợ suy yếu của mình khóc nấc lên như một đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi yêu thích của mình.

Anh Dương dùng tốc độ nhanh nhất, bán nhà, đưa vợ trở về Lệ Giang.

Vợ anh ra đi vào một đêm nọ, chị ra đi rất thanh thản.

Sáng hôm sau khi anh Dương tỉnh dậy, phát hiện người bên cạnh đã lạnh rồi, anh nhẹ nhàng vuốt tóc vợ, trên mặt chị ấy còn nở một nụ cười.

Vào ngày hỏa táng vợ, anh không hề rơi một giọt nước mắt nào, bạn bè đều cho rằng bởi vì anh quá thương tâm cho nên tinh thần thất thường.

Nhưng chỉ có mình anh biết, anh thực sự mừng cho vợ. Trong những ngày cuối đời ngắn ngủi, anh bên cạnh chị giống như hồi còn yêu nhau, mỗi ngày anh đều tặng cho chị một đóa hoa dành dành, đó là loài hoa mà chị yêu thích nhất.

Anh biết, những ngày đó vợ anh đã rất hạnh phúc.

Anh Dương nói những lời này trơn tru như nước, như thể đang kể về một câu chuyện của người khác nhưng em biết hẳn trong lòng anh đang rỉ máu từng ngày.

Sau khi em nghe xong em cứ bùi ngùi mãi thôi.

Em nói với anh ấy rằng chúng mình không giống hai người họ, mặc dù thời gian bên nhau của hai người đó ngắn ngủi nhưng mỗi phút mỗi giây đều là tình cảm chân thành, thực sự yêu thương nhau.

Còn chúng ta dây dưa nhiều năm như vậy, vẫn cứ luôn tự huyễn hoặc chính mình là thích nhưng hóa ra chỉ là đang kéo dài hơi tàn của niềm vui mà thôi.

Đêm đó em uống hơi say nên anh Dương đưa em trở về phòng.

Tuy vậy ngày hôm sau em vẫn dậy thật sớm, ra ngoài chợ mua một bó hoa dành dành cùng với một túi hạt hoa dành dành kèm tấm bưu thiếp để lại cho anh Dương.

Em để lại lời nhắn trên tấm thiếp:

“Yêu người yêu mình mới là cứu rỗi lẫn nhau, đạo lý đơn giản như vậy mà em phải dành cả tuổi trẻ của mình mới hiểu được.”

Nghe nói thời kỳ nở hoa của mỗi người là khác nhau, em cũng muốn biết mình đẹp nhất khi nào.

Em ngồi trên xe lửa, vừa mở cửa sổ ra thì bị một cơn gió mạnh thổi ập vào. Chùm tóc đuôi ngựa của em bị gió thổi bay, dây buộc tóc cũng bị cuốn đi theo gió nhưng em lại cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Em tháo chiếc nhẫn cưới kia ra đặt trong lòng bàn tay rồi thầm ước: Nguyện quá khứ tan thành mây khói, nguyện tương lai phồn hoa như gấm.

Mr. Hà thương mến, đêm ra mắt bộ phim “Thời thiếu nữ của tôi” em đã đến Bắc Kinh tìm anh, lúc ngồi chờ ở đại sảnh khách sạn, em nhìn thấy anh nói chuyện cực kỳ vui vẻ với Giang yến.

Nhìn thấy anh vui vẻ như vậy, cơ mặt được thả lỏng, cả gương mặt tràn ngập niềm vui, hô hấp của em như ngưng lại, vé xem phim trong tay bị em nắm chặt tới mức nhăn nhúm lại.

Bộ phim hôm đó rất hay, em khóc từ đầu tới cuối. Mối tình thắm thiết của Lâm Chân Tâm cuối cùng cũng được hồi báo, mà em chẳng qua chỉ là một thằng hề lừa mình dối người.

Thực ra em nên hiểu từ lâu.

Em vươn tay ra ngoài cửa sổ, úp lòng bàn tay xuống rồi từ từ mở ra.

Mr. Hà mến thương, thứ em buông tay không chỉ là một chiếc nhẫn mà còn là tất cả tình yêu thương dành cho anh, và hơn hết là tuổi trẻ của em.

Cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục, cuộc hành trình của em cũng sẽ không dừng lại, em nhìn con tàu chầm chậm dừng lại, cầm vali lên và chuẩn bị đi đến Tây Tạng.

Tạm biệt chàng trai thời thanh xuân của em, tạm biệt tuổi trẻ của em.

Vùng vẫy lâu như vậy rồi cuối cùng vẫn phải trả lại anh về với biển người.

Hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.