Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được

Chương 27: 131 – 135



131.

Với tính cách của Thành thiếu, chuyện như thế này anh chỉ muốn tránh càng xa càng tốt. Nhưng anh có thể kéo dài còn giám chế Tống thì không. Một ngày tiêu tốn gần 80 vạn, một câu của đạo diễn Vương sao có thể quyết định chứ.

Giám chế Tống từng nói bóng gió về chuyện Trịnh Hòa sao mãi chưa về tưởng rằng nói thế là rõ ràng lắm rồi, nhưng Thành thiếu lại không có phản ứng gì, đạo diễn Vương tự mình đi giục cũng không được, giám chế Tống có chút ý kiến với Trịnh Hòa.

Thích chơi trò ‘người nổi tiếng’ thì cũng phải biết thời  biết thế chứ? Thân thể quý giá cỡ nào mà không rớt tí máu cũng chẳng có vết thương cũng phải ở viện một tuần? Giám chế Tống hừ lạnh, cảm thấy mình phải nói chuyện với Thành thiếu.

Thành thiếu vừa đi ra từ bãi đỗ xe của khách sạn gần trường quay thì thấy giám chế Tống đứng ở cổng lớn. Thành thiếu quay người, đi về hướng khác.

“Anh đợi chút!” Giám chế Tống la lên.

Thành thiếu càng đi nhanh hơn.

Giám chế Tống thấy Thành thiếu không để ý đến mình, nói tiếp: “Bên đó tôi khóa chặt rồi, anh không đi được đâu!”

Thành thiếu thầm ‘hừ’ một tiếng, xoay người hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”

Giám chế Tống cười hắc hắc, nói: “Về Trịnh Hòa chứ còn gì nữa.”

Thành thiếu và Tống Nhiên biết nhau từ nhỏ. Khi ấy Thành thiếu mới 7 tuổi, Tống Nhiên vẫn còn bi bô, còn chưa biết nhớ việc. Bố hai người là bạn thân, vậy nên khi mua nhà liền mua đối diện nhau, thành hàng xóm suốt 20 năm.

Thành thiếu lớn hơn Tống Nhiên 5 tuổi, vẫn luôn tự cho mình là anh. Mãi đến khi Tống Nhiên 10 tuổi hai người vẫn ngủ chung, mối quan hệ của hai người vẫn vô cùng tốt đẹp, cho đến khi Thành thiếu có ‘giấc mơ ướt’ đầu đời.

Đêm đó Thành thiếu đột nhiên tỉnh dậy, lúc đi vào WC vô tình làm giám chế Tống tỉnh theo. Giám chế Tống ghé vào khe cửa, nhìn hết mọi chuyện diễn ra trong phòng, từ đó, những suy nghĩ về Thành thiếu của hắn trở nên không bình thường. Năm giám chế Tống 16 tuổi, gã chuốc thuốc Thành thiếu, khiến hai người biết được chuyện ‘vui vẻ’ đó, cứ thế mà nước chảy thành sông.

Dù ban đầu Thành thiếu không có thứ tình cảm đó với giám chế Tống, nhưng nhiều năm như thế cũng đủ nảy sinh tình cảm. Anh vốn tưởng mình và Tống Nhiên sẽ mãi như thế, nào ngờ năm kia, khi vừa đi công tác nước ngoài về, mang theo một đống quà cho bạn bè, người thân. Lúc đến tặng quà cho cha Tống Nhiên, ông nói một câu khiến mọi chuyện chao đảo.

“Tiểu Thành, thằng bé A Nhiên sắp kết hôn rồi đấy.”

Đầu óc anh trống rỗng. Ẩm IC thế nào mà anh lại gọi cho Tống Nhiên để rồi nhận được một câu trả lời tỉnh bơ: “Cha mẹ hai bên biết chuyện của chúng ta, tôi không thuyết phục được họ, đồng ý kết hôn. Đúng rồi, anh vừa về đúng không? Mang theo quà gì thế?”

Từ đó về sau, từ ‘Tống Nhiên’ đã bị Thành thiếu loại bỏ khỏi từ điển của mình, còn kèm theo một dấu đỏ chót nữa.

132.

Giám chế Tống thấy Thành thiếu lạnh lùng với mình lại thấy ê răng. Gã cảm thấy mình đúng là đáng thương, chỉ là trò đùa hồi thiếu niên nông nổi thôi mà, có gì đâu chứ? Không làm được người yêu thì làm bạn bè, đâu cần phải cạch mặt cả đời.

“Thành thiếu, sao lần nào gặp nhau anh cũng trốn thế?” Giám chế Tống buột miệng nói ra điều mình vẫn nghĩ trong lòng, chính hắn cũng phải ngạc nhiên.

Thành thiếu mím môi, vài giây sau mới nói: “Tôi đâu trốn cậu, đừng nghĩ nhiều.”

Trước ngực hắn như có cái gì nghẹn lại khó chịu, giọng nói cũng trở nên cứng ngắc: “Vậy sao mỗi lần tôi gọi anh đều nói là bận? Bận gì mà đến gặp nhau một lúc cũng không được?”

“Tôi không muốn cãi nhau với cậu. Chuyện Trịnh Hòa tôi sẽ phối hợp, mong cậu cho tôi thêm thời gian.”

“Anh cảm thấy tôi đang cãi nhau với anh à?” Tống Nhiên trợn mắt lên khi nghe đến câu thứ hai của Thành thiếu, mặt mũi đỏ bừng khi nghe hết điều anh nói, chỉ thiếu điều xông lên gây gổ.

Thành thiếu không muốn để ý đến giám chế Tống đang mất lý trí, đẩy hắn ra để rời đi. Giám chế Tống túm chặt tay anh: “Sao lại thế này? Anh không muốn tôi kết hôn thì tôi không kết hôn? Tôi làm sai chuyện gì?”

Mắt Thành thiếu đỏ hoe, anh hít sâu vài lần để bình tĩnh lại nói: “Không kết hôn là chuyện của cậu, tôi không có quyền can thiệp, cậu cũng nói rồi: Chúng ta chỉ là bạn.”

“Tôi nói là ‘anh là bạn tốt nhất của tôi’.”

“Thế cũng là bạn.” Thành thiếu bỏ tay Tống Nhiên ra, “Nếu cậu xem tôi là bạn, tôi cũng sẽ dùng cách đối đãi với một người bạn với cậu.”

Tống Nhiên cố bình tĩnh lại, ngẫm lại đoạn nói chuyện này, bỗng nhiên nhíu mày, nói: “Vậy chút nữa anh lên phòng tôi đi.”

“Đi phòng cậu làm gì?” Thành thiếu đi ra hướng ngoài.

“Làm – tình, đã hơn một năm rồi tôi không được chạm vào anh.” Chợt nghĩ đến điều gì, sắc mặt giám chế Tống trầm xuống, “Trong khoảng thời gian này anh không để người khác chạm vào đấy chứ?”

Thành thiếu lảo đảo, không nhịn được gắt lên: “Cậu lấy đâu ra cái ý nghĩ ‘bạn bè là phải lên giường’ thế hả?”

“Bạn bè không cần liên lạc tình cảm, nhưng anh là anh Thành của tôi, vậy đấy, đúng rồi, chưa có ba con sói, chút nữa tôi đi mua.” Giám chế Tống thản nhiên nói xong, mặt Thành thiếu đã đen như đáy nồi.

Thành thiếu nghĩ đến trước đây, khi bị thằng nhãi này chuốc thuốc, mình đã muốn liều sống liều chết thế nào, rồi óc nó là óc của người ngoài hành tinh, rồi chuyện hai nhà đã chấp nhận bọn họ.

133.

Lúc ăn cơm xong, Trịnh Hòa lại gặp Vương Kiệt.

Vương Kiệt dựa vào góc hành lang chào: “Hi~”

Trịnh Hòa lùi ra sau vài bước, mãi đến  khi xác định dù y có hất ly rượu đỏ trong tay vào cậu cũng không tới, mới dừng lại, trả lời: “À, trùng hợp thật.”

Vương Kiệt lắc đầu: “Không phải trùng hợp, tôi cố tình đứng đây đợi cậu.”

Trong đầu Trịnh Hòa vang lên tín hiệu báo động, cậu lại lùi vài bước và hỏi: “Cậu chờ tôi làm gì?” Nói xong, chợt thấy phía sau mình truyền có hơi ấm, quay đầu lại, một cú tát trời giáng đập vào mặt cậu!

Vương Kiệt bảo hai người hầu phía sau giữ chặt tay Trịnh Hòa, chậm rì rì đi qua, gương mặt tươi cười: “Tao không ngờ, loại đĩ như mày cũng dám phản bội tao, nói đi, muốn chết như thế nào?”

Trịnh Hòa giật mình, chuyện quái gì đây?

“Cậu nói gì thế?” Trịnh Hòa không cẩn thận đụng đến miệng vết thương, đau đến nhíu mày.

Vẻ mặt Vương Kiệt trở nên kỳ quái, y dí sát mặt vào Trịnh Hòa, nheo mắt nhìn rồi la lớn: “Con mẹ nó! Anh chẳng phải Trịnh Hòa sao?”

Trịnh Hòa biết cậu ta nhận sai người, nói: “Đúng thế, tôi là Trịnh Hòa, cậu nghĩ tôi là ai?”

Vương Kiệt không tin nổi: “Chẳng phải anh mặc đồ trắng sao? Sao giờ lại thành màu lam?

Chẳng nhẽ có người cả đời không thay quần áo?

Vương Kiệt giằng co hồi lâu mới bảo người hầu thả Trịnh Hòa ra.

Trịnh Hòa xoa xoa bên mặt còn bị đau, hỏi: “Cậu sao thế? Thần kinh à?”

Vương Kiệt đỏ mặt, ấp úng: “Tôi không mang kính, nhận lầm.”

134.

Kiệt tử rất tận chức tận trách, chụp một chuỗi ảnh chụp, rồi đoạn được máy ghi âm dấu trên người Trịnh Hòa ghi lại, gửi hết  cho Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh không tức giận hay có bất cứ cảm xúc nào khác như Kiệt tử đoán, chỉ hỏi rõ ràng mọi chuyện rồi cúp điện thoại.

Tính cách của Bạch tiên sinh rất cổ quái, có yêu cầu rất cao với ‘sủng vật’, phải đẹp, phải nóng bỏng, phải phóng đãng lúc trên giường.

Kiệt tử vẫn còn nhớ chuyện của Vinh thiếu.

Bạch tiên sinh bảo DY giám thị Vinh thiếu, qua màn hình lớn, ông trơ mắt nhìn cậu ta tham gia một party tình dục, lần lượt hầu hạ mấy người, quấn nhau từ khách sạn đến 6h sáng hôm sau. Bên kia Vinh thiếu đi xe về nhà, bên này Bạch tiên sinh bảo Kiệt tử gọi điện cho Vinh thiếu, mời anh ta tới biệt thự.

Chuyện xảy ra sau đó có thể đoán được, Bạch tiên sinh đạp thẳng Vinh thiếu xuống giường, lấy lý do ‘kỹ xảo không tốt’ rồi hoàn toàn hủy sự nghiệp của cậu ta.

Vậy nên, trong mắt Kiệt tử, Trịnh Hòa đã là một ngoại lệ của Bạch tiên sinh, ít nhất chưa ai như cậu ta, có thể ở bên cạnh Bạch tiên sinh nửa năm.

Bạch tiên sinh nhìn bóng mình phản chiếu trên tấm cửa kính, hỏi: “Cậu nghĩ xem, tôi có nên khiến cậu ấy phải nhớ kỹ chuyện này không?”

Người đàn ông được phản chiếu thực anh tuấn, dòng máu lai khiến gương mặt ông thoạt nhìn còn rất trẻ, ông nở nụ cười với cái bóng của mình, cái bóng cũng cười lại, thực giả dối, trống rỗng.

Bạch tiên sinh không nhận được câu trả lời, cũng không giận, lẳng lặng nhìn, thì thào nói: “Thôi, không nỡ…”

135.

Bạch tiên sinh ngồi máy bay cả đêm từ thành phố H đến Biện Khê, lúc ông vào phòng của Trịnh Hòa, đồng hồ mới đến 3h sáng.

Ông mở cửa, trong phòng quả nhiên tối đen. Nương ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, ông có thể thấy Trịnh Hòa đang ngủ say.

Dáng ngủ của cậu rất giống một đứa trẻ, nằm ngửa, hai tay nắm lại. Bạch tiên sinh nhẹ nhàng dán mặt lên bụng cậu, nghe tiếng ‘ọc ọc’ thỉnh thoảng vang lên, lòng ông chợt dâng lên một cảm giác trìu mến.

Trịnh Hòa là người sạch sẽ nhất ông từng gặp, là đứa trẻ mà ông vừa muốn yêu thương vừa muốn chà đạp.

Bạch tiên sinh nhìn vết ửng đỏ bên má do bị đánh của cậu, ngón tay khẽ xẹt qua. Trịnh Hòa thấy đau, chậc lưỡi, phát ra vài âm tiết mơ hồ.

Cứ thế, ông lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng mà chính ông cũng không nhận ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.