Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được

Chương 39: 191 – 195



191.

Trong bệnh viện.

Bạch tiên sinh đi kiểm tra, Trịnh Hòa cùng những người khác đợi ở bên ngoài.

Trịnh Hòa nhận ra Tang Bắc trong số những người Bạch tiên sinh mang đến, vội vàng qua hỏi: “Rốt cuộc Bạch tiên sinh bị sao thế? Trước cậu bảo tôi ông ấy bị bệnh, giờ có thể nói rõ hơn không?”

Tang Bắc đáp: “Nói cậu cũng không hiểu.”

“Cậu phải nói thì mới biết tôi có hiểu hay không chứ!”

Tang Bắc đột nhiên lại chỗ đám người đứng bên kia, sau quay lại, vỗ vỗ bả vai Trịnh Hòa, nói: “Cậu qua đây chút.”

Trịnh Hòa theo anh ta đến góc hành lang, hỏi: “Qua đây làm gì?”

Tang Bắc nói: “Chuyện tôi nói bây giờ, mong cậu có thể giữ bí mật.”

Trịnh Hòa: “Về bệnh của Bạch tiên sinh sao?”

Tang Bắc gật đầu: “Cậu có thể hiểu như thế.”

Trịnh Hòa làm bộ mặt nghiêm túc, nói: “Tôi sẽ giữ bí mật, cậu yên tâm đi.”

Tang Bắc hỏi: “Cậu biết chứng cố chấp không?”

Trịnh Hòa gật đầu.

Tang Bắc lại hỏi: “Thế tâm thần phân liệt?”

Trịnh Hòa gật đầu.

Tang Bắc: “Bệnh của Bạch tiên sinh là sự kết hợp của hai loại trên.”

Trịnh Hòa không gật đầu, đầu óc cậu lùng bà lùng bùng, mãi lâu sau mới bật ra tiếng: “Hở?”

192.

Theo lời Tang Bắc, đa số các bệnh nhân tâm thần phân liệt đều sẽ pha thêm một vài hội chứng tâm thần nữa. Như Bạch tiên sinh là được coi đã khống chế tốt.

Trịnh Hòa không ngờ Bạch tiên sinh mắc tâm thần phân liệt, cậu vẫn luôn thấy Bạch tiên sinh dịu dàng, chín chắn, xứng đáng được nhận 100 điểm. Người hoàn hảo như thế, sao lại mắc tâm thần phân liệt chứ?

Cậu nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra nổi.

Tang Bắc không trông chờ Trịnh Hòa có thể hiểu được với cái đầu óc của mình: “Thấy chưa, có biết đâu.”

Trịnh Hòa nghĩ mãi không ra, cuối cùng kệ không thèm nghĩ nữa, dù sao Bạch tiên sinh có bệnh, cứ đến đâu thì đến.

Chỉ cần biết mình vẫn thích Bạch tiên sinh là được.

193.

Khi Trịnh Hòa bước ra khỏi chỗ ngoặt, cậu thấy Bạch tiên sinh bình thản bước ra khỏi phòng bệnh, bộ âu phục màu xám khiến ông càng hấp dẫn, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng có thể khiến trái tim Trịnh Hòa đập thình thịch.

Lúc giặt quần áo cho Bạch tiên sinh, cậu phát hiện trong tủ của ông chỉ toàn âu phục với áo ngủ, lúc đấy còn thấy khiếu thẩm mỹ của ông không được tốt lắm, thế nhưng, giờ cậu lại thấy…

Bạch tiên sinh quả là có tài tiên đoán.

Bạch tiên sinh quét một vòng, thản nhiên hỏi: “Trịnh Hòa đâu?”

Ông còn chưa nói xong, Trịnh Hòa đã vội nhảy ra: “Bạch tiên sinh~~~”

Đám vệ sĩ và bác sĩ giật mình,  đồng thời lùi về một bước.

Dù là người bình tĩnh như Tang Bắc cũng phải nhắm mặt lại, không dám nhìn thẳng. Anh không ngờ Trịnh Hòa lại có phản ứng như thế sau khi nghe được bệnh tình của Bạch tiên sinh.

Biết thế đừng nói.

Bạch tiên sinh đặt tay lên đầu Trịnh Hòa, ngăn hành vi động kinh của câu lại. Trịnh Hòa thuận thế ôm lấy cánh tay ông, ngửa đầu lên hỏi: “Bạch tiên sinh, bác sĩ nói gì?”

Ông xoa đầu Trịnh Hòa, không nói.

Trịnh Hòa sốt ruột, chẳng nhẽ kết quả chuẩn đoán rất tệ?

“Bạch tiên sinh, bác sĩ bảo sao thế? Ông nói ra đi.”

Sự thật là, bác sĩ đã nói gì đâu.

Cảm xúc của Bạch tiên sinh ổn định, không có hành vi công kích, không gặp ảo giác và ảo thanh, ngôn ngữ và tư duy logic cũng bình thường.

Bên này, Trịnh Hòa lải nhải vặn hỏi, bên kia, kết quả chẩn đoán chính thức được đưa tới, Kiệt tử nhận lấy, cả đám đọc xong đều cảm thấy choáng váng.

Tang Bắc đẩy kính mắt, hỏi: “Ngài định lúc nào sẽ quay trở lại làm việc? Kế toán của ngài đã hỏi tôi rất nhiều lần.”

“Để cuối tuần đi.” Bạch tiên sinh vỗ vỗ vai Trịnh Hòa, “Tôi muốn về sơn trang, tiện thể đưa em tới công ty.”

“Em… em không đi đâu.” Trịnh Hòa cúi đầu, che đi sự mất mát trong ánh mắt. Cậu biết, trong khoảng thời gian này, cậu có thể ở bên Bạch tiên sinh là vì ông bị bệnh, cần có người chăm sóc. Vậy chẳng nhẽ, khi ông hết bệnh rồi, cậu sẽ bị bỏ rơi sao?

Bạch tiên sinh hiểu tâm tư của Trịnh Hòa, trêu cậu: “Sao không đi? Cuối tuần tôi bắt đầu làm việc, không cần em đi theo tôi.”

Trịnh Hòa ôm lấy eo ông, chôn mặt vào lòng ông.

Bạch tiên sinh ôm lấy Trịnh Hòa, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu: “Em không muốn làm việc, hay không nỡ rời khỏi tôi?”

Trịnh Hòa vẫn rúc vào lòng ông: “…Vì ông.”

“Tôi không nghe rõ.”

“Ông!” Trịnh Hòa gào lên một tiếng, đỏ mặt, lại dúi đầu vào ngực Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh cười sảng khoái.

Ông cảm thấy mỹ mãn, dắt theo cậu nhóc nhà mình về.

194.

Suốt dọc theo hành lang của bệnh viện, đội vệ sĩ rất nghiêm túc trong công tác bảo vệ sự an toàn của Bạch tiên sinh. Trần Minh ngầm nhéo đùi Kiệt tử, Kiệt từ ngơ ngác nhìn hắn.

Trần Minh bĩu môi: “Nhìn người ta kìa.”

Kiệt tử nghiên cứu tư thế ôm của Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa, hỏi dò: “Muốn được ôm như thế sao?”

Trần Minh giận: “Không phải thế!”

Kiệt tử chớp cặp mắt phượng yêu mị, ánh mắt mê mang: “Thế là cái gì?”

195.

Còn chưa vào sân, Trịnh Hòa đã thấy Husky lao đến, quấn lấy chân cậu, sủa ‘gâu gâu’ đầy hung phấn.

“Về rồi đây.” Trịnh Hòa vui vẻ chạy tới ôm Husky.

Bạch tiên sinh đi theo sau Trịnh Hòa, lần đầu tiên ông nhìn kỹ vào cái con chó suýt nữa bị mình làm mất, giờ mới nhận ra nó là Husky, nhíu mày: “Sao em lại mua Husky?”

“Dạ?” Trịnh Hòa đang mải đùa chó, không nghe rõ ông nói gì.

Bạch tiên sinh nhắc lại lần nữa.

Trịnh Hòa gẩy gẩy phần lông trên của Husky, ôm mặt nó quay về hướng Bạch tiên sinh, nói: “Ông không thấy mặt nó rất nghiêm túc sao? Em tưởng ông thích loại chó thông minh thế này chứ.”

Husky? Thông minh?

Bạch tiên sinh thầm cười nhạo.

Trịnh Hòa tiếp tục ngây ngô đùa chó, hết nghịch mặt đến kéo tai cho nó thành thỏ, sau lại bịt mũi, bảo nó đóng vai mèo.

Bạch tiên sinh nhìn một người một chó, cũng cảm thấy vui vẻ. Thôi thì, em ấy thích là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.