Thật lâu về sau, rất nhiều lần Đông Á nhớ lại buổi đầu tiên cô và Lương Mặc Nguyên gặp nhau, lúc cô đang đắm chìm trong "thất tình" với bao bi thương và bất lực thì anh ta là người đầu tiên phát hiện ra cô.
Khi đó cô cũng không ngờ rằng, từ giây phút đó trở đi, người đàn ông Lương Mặc Nguyên này lại chân chính đi vào trong thế giới của Đông Á cô. Nhưng hiện tại, ngoại trừ sự cảm kích với anh thì vẫn chỉ là cảm kích, sự ấm nóng và sáng rực trong ánh mắt anh không hề toát ra chút thần thái khinh bỉ nào vì cô đã để lộ ra sự luống cuống.
Đông Á vuốt mặt, rồi cầm chặt khăn tay có chút khó xử nói: "Thật xin lỗi, đã làm bẩn khăn tay của anh."
"Không sao, tôi đưa cô mà." Giọng nói của anh rất êm tai, phát âm từng chữ rõ ràng chính xác, nghiêm túc nhìn thẳng vào người đối diện, ánh mắt phóng điện đặc biệt hấp dẫn trong không gian yên tĩnh.
Đông Á gật gật, rồi lại nói cảm ơn.
Lương Mặc Nguyên khẽ nhếch môi với cô, xem như là đáp lại.
Trên hành lang truyền đến tiếng giày cao gót, âm thanh càng lúc càng gần, rất nhanh, một người phụ nữ có dáng vẻ thướt tha, hào phóng gọn gàng sạch sẽ đã đứng trước mặt bọn họ.
Cô ta cũng chỉ chú ý tới Đông Á, khẽ cười với cô, rồi đưa mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh, cánh môi khẽ mở, trong mắt hiện lên một chút tình cảm dịu dàng: "Chúng ta đi thôi, Mặc Nguyên."
Người đàn ông đó rũ mắt, khóe mắt như có như không nhìn qua Đông Á, rồi cùng người phụ nữ đó rời đi.
Đông Á lấy khăn ra, đầu năm nay, người vẫn còn dùng khăn tay rất ít, một cái khăn vuông màu trắng, chất liệu mềm mại, không hoa văn rườm rà, trên góc được phát họa một chữ thư pháp bằng chỉ vàng: Lương. Đông Á nhìn hai giây rồi nghĩ, người vừa rồi là Lương Mặc Nguyện sao? Cô mở túi xách ra rồi cẩn thận bỏ khăn tay vào trong, di động có hai cuộc gọi nhỡ, cô gọi lại, điện thoại vừa thông đã nghe thấy những tiếng ồn ào huyên náo ở đó, Ngô Nguyệt lớn tiếng nói: "Đông Á, bạn bè thân thích đọc diễn văn, cậu chạy đi đâu vậy hả?"
"Hiện tại đến đâu rồi?" Đông Á cố gắng để cho giọng nói của bản thân nghe hết sức bình thường.
"Bây giờ là cha mẹ hai nhà đang nói chuyện, một lát nữa sẽ đến lượt cậu, cậu mau chạy lại đi."
"Được" Đông Á tắt điện thoại, sau đó sửa sang lại rồi thu dọn này nọ liền đi ra ngoài.
*******
Đi nhanh đến cửa thang máy, Khúc Đan Ny mới hỏi những điều mình đang nghi hoặc: "Lương Mặc Nguyên, anh quen cô nữ sinh vừa rồi khi nào vậy, sao trước giờ em chưa từng gặp qua?"
Hành lang sáng rực dưới ánh đèn, Lương Mặc Nguyên mặc tây trang màu đen, cổ áo sơ mi trắng sáng, một sự kết hợp rất đơn giản nhưng khi được mặc trên người anh lại càng thêm tôn màu da như ngọc của anh, lạnh lùng khác thường, tay dd lqd phải anh đang sửa sang lại cổ áo tay trái bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt bình tĩnh sáng suốt của Khúc Đan Ny, nói: "Cô nói gì?"
Làm việc chung với anh nhiều năm như vậy, Khúc Đan Ny hiểu rất rõ Lương Mặc Nguyên, tất nhiên là anh đang suy nghĩ chuyện khác không chú ý lắng nghe những lời cô vừa nói, Khúc Đan Ny cô cũng không chấp vấn đề này nên chuyển đề tài, nói: "Vẫn đến bệnh viện chứ?"
Lương Mặc Nguyên đi một bước, nhấn nút đi lên rồi nói: "Tôi đưa cô lên lầu."
Cửa thang máy sáng như gương phản chiếu hai bóng người, một đen một tím, Khúc Đan Ny đảo mắt, cười nói: "Đừng chậm trễ thời gian, anh mau đến bệnh viện đi, đám lão già ngoan cố trên lầu hãy giao cho em."
"Đinh" một tiếng, Khúc Đan Ny mỉm cười nói với Lương Mặc Nguyên: "Thang máy của anh đến rồi."
Lương Mặc Nguyên khẽ "ừ" một tiếng rồi nhấc chân bước vào thang máy.
"Lương Mặc Nguyên!" Khúc Đan Ny nhìn bóng lưng người đàn ông đó đi vào thang máy, trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng sức mạnh, tiếng gọi bất ngờ, người đàn ông trong thang máy quay đầu lại nhìn cô, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Khúc Đan Ny mím môi cố gắng dùng sức ngăn không cho dòng cảm xúc này dâng lên, ngay cả như vậy, tình cảm cuồn cuộn như thủy triều trong đáy mắt không thể thoát khỏi ánh mắt lợi hại của Lương Mặc Nguyên: "Bây giờ là thời khắc d d l q d quan trọng, Lương Mặc Nguyên, anh nhất định phải chịu đựng, em sẽ luôn bên cạnh anh."
Cửa thang máy từ từ đóng lại, Lương Mặc Nguyên nhìn Khúc Đan Ny bằng ánh mắt sâu thẳm, hơi nhếch môi...
Anh và Khúc Đan Ny rất hiểu nhau, ở trong công ty anh là cấp trên của cô, nhưng quan hệ của bọn họ giống như người thân, như bạn bè thân thiết vậy, nếu nói cả thế giới ai đều có thể phản bội, chỉ duy nhất một mình Khúc Đan Ny là ngoại lệ, anh vĩnh viễn tin tưởng, nhất định Khúc Đan Ny sẽ là người ở sau lưng hỗ trợ anh, bất kể anh có làm sai chuyện gì, điểm này Lương Mặc Nguyên hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ.
Lương Mặc Nguyên không dẫn theo tài xế và trợ lý, một mình trở lại bệnh viện. Anh ngồi trong xe rất lâu, sắp xếp lại những rối rắm trong lòng. Một năm trước khi anh về Mỹ để tiếp quản xí nghiệp gia tộc, tạm ngừng việc học giữa chừng và kế hoạch lấy học vị trong vòng ba năm, không ngờ ông già lại ngã bệnh, triệu hồi anh về nước gấp, giao hạng mục trong tay cho anh.
Hạng mục lớn này là tâm huyết nhiều năm của ông già, vì liên quan đến lợi ích của mấy vị cổ đông lớn, ngay từ lúc bắt đầu đã gặp phải rất nhiều phản đối, ông già dùng thủ đoạn mạnh mẽ đè xuống, hạng mục mới được vận hành đúng hạn. Lúc này ông già lại đổ bệnh, mấy cổ đông ào ào nhảy ra, khiến hạng mục đình trệ một lần nữa.
Nhân vật phiền phức đứng đầu là Lý Đổng, nếu có thể giải quyết ông ta, sự việc sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng ông già đó cứ ngoan cố không thay đổi, hoàn toàn không để anh vào mắt, Lương Mặc Nguyên dùng những ngón tay thon dài gõ nhẹ đầu gối như đang gảy đàn dương cầm, đây là động tác theo quán tính những lúc anh đang suy nghĩ.
Anh nhớ lại mấy lời của ba, thời điểm như thế này cần phải áp dụng những biện pháp tất yếu. Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nụ cười rất nhỏ, nếu không nhìn kĩ thì không rõ là anh đang cười, mà chắc chắn nụ cười này là đậm nét cười lạnh. Lương Mặc Nguyên vặn chìa khóa khởi động xe, lưu loát bẻ lái, chạy ra khỏi gara khách sạn.
********
Bạn bè đọc diễn văn là tiết mục cuối cùng của hôn lễ, lúc Đông Á đi vào hội trường thì đến lượt ba của Đường Tuấn phát biểu, ông là một giáo sư đại học có học thức, rất có sức hút, mỗi câu mỗi chữ đều giành được những tiếng vỗ tay của tân khách. Bọn họ càng náo nhiệt, trong lòng Đông Á càng không có cảm xúc gì, Ngô Nguyệt thấy cô trở lại, liền thúc giục cô chuẩn bị một chút: "Dù gì cũng là cô giáo, đọc diễn văn trực tiếp cũng không làm khó được cậu." Ngô Nguyệt nói đùa.
Vấn đề này không có gì to tát, nhưng tâm tình hôm nay của cô không tốt, chỉ sợ không khống chế được cảm xúc.
"Tiếp theo là một cô gái xinh đẹp lợi hại, cô ấy là bạn tốt của chú rể từ lúc sơ trung, bây giờ chúng ta vỗ tay nhiệt liệt chào mừng cô Đông Á." MC giới thiệu hết sức đơn giản, dưới đài liền vỗ tay như sấm.
Ngô Nguyệt kích động đẩy đẩy Đông Á đang đứng ngẩn người, nói, "Đến cậu kìa."
Đông Á đứng lên, đi về phía khán đài, một ngọn đèn chiếu thẳng vào người cô, trong chốc lát cô đã trở thành tiêu điểm của toàn hội trường, cô cảm thấy mặt hơi nóng, chân và cơ thể dường như không còn là của mình, cố gắng xem nhẹ cảm xúc khác thường này, ngẩng cao đầu, mắt nhìn thẳng về phía trước, nhìn về phía Đường Tuấn đang mặc tây trang đứng ở đó, cô mỉm cười, bước từng bước đến chỗ Đường Tuấn, bỗng nhiên có chút ảo tưởng, dường như trong giờ phút này cô là cô dâu.
Người chủ trì đưa micro cho cô nói: "Cô Đông, sân khấu bây giờ là của cô." Anh ta nghịch ngợm nháy mắt với cô, đùa nói. "Nếu có chuyện xấu nào liên quan đến chú rể, tôi tin rằng bạn bè dưới sân khấu cũng như tôi đều cảm thấy rất hứng thú."
Micro cầm ở trong tay, cả hội trường liền yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều đang nhìn cô, Đông Á dùng mắt đánh giá Đường Tuấn đứng ở chỗ không xa, bộ dáng của anh vẫn như trước, nụ cười quen thuộc khiến cho người ta rơi lệ. Đông Á hơi hoảng hốt, trong nháy mắt tất cả chữ nghĩa được sắp xếp trong đầu đều không sử dụng được.
Chuyện của cô và Đường Tuấn nên bắt đầu nói từ đâu đây? Hình như không cần phải nói, cô cắn môi, cố gắng kiềm chế để giọng nói không run rẩy, người khác chỉ cho rằng cô vì ngày cưới của bạn tốt mà vui vẻ đến kích động như vậy, nhưng chỉ có mình cô biết không phải vậy. Cuối cùng, cô nhìn thật sâu xuống phía dưới, rồi chuyển hướng sang Đường Tuấn và Lê Hàm Hàm nói: "Chúc hai người tân hôn vui vẻ!"
Cô dùng hết dũng khí cả đời để nói ra những lời này, trước mặt mọi người, được Đường Tuần ôm một cái thật chặt, rồi nhỏ giọng nói ở bên tai cô: "Cám ơn em, Tiểu Á."
Đông Á ngẩng cao đầu bước xuống đài, vẫn giữ nguyên sự kiêu ngạo, nước mắt không thể rơi.
Cho đến phút này cô mới hiểu được, không buông bỏ được chỉ có một mình Đông Á cô, đầu tư vào tình cảm này dường như chỉ có mình cô.
Vai diễn kéo dài mười năm giờ này cũng nên kết thúc rồi, Đông Á, trong lòng cô tự nhủ.
Không đợi đến lúc cô dâu đến mời rượu liền xin về trước, lúc đó Đường Tuấn đang bận rộn, cô cũng không quấy rầy anh, nói với đám bạn và Ngô Nguyệt mấy câu rồi xốc túi ra về.
Trong lúc tìm chìa khóa xe vô tình lật tới cái khăn tay, tối nay tâm trạng cô xấu đến cực điểm, nhưng chỉ nhờ hành động nhỏ của một người xa lạ mà cảm thấy ấm lòng, giống như đi trong cơn mưa to tầm tã bỗng nhiên có người che dù cho mình, Đông Á không thấy một từ ngữ nào tốt đẹp để hình dùng chuyện nhỏ này, nhưng anh ta quả thật giống như thiên sứ giáng xuống trước mặt cô, ngay giờ phút đó.
Cô nắm chặt khắn tay, trong chốc lát, tâm trạng kì lạ không thể diễn tả, cô là người dễ bị người khác làm cho cảm động, lại cực kì nhạy cảm, mặc dù bản thân ở trong hoàn cảnh nào tồi tệ, nhưng chỉ cần có một chút ánh sáng đủ để soi rọi, hay chỉ là một ngọn nến nho nhỏ, cũng có thể khiến cô sinh ra khát vọng và ấm áp để đối mặt với toàn bộ không hài lòng quanh mình.
Không biết tại sao, trong bóng tối mờ mịt của bãi đỗ xe dưới tầng ngầm, Đông Á nhớ lại chuyện cha cô đã kể cho cô lúc còn nhỏ, cho đến khi trưởng thành cô vẫn rất thích chuyện xưa như vậy.
Chuyện xưa kể rằng: Có một phú ông, ông ta có ba người con, có một ngày ông ta gọi bọn họ đến trước giường bệnh, nói với bọn họ rằng, nếu ai có thể dùng một đồng tiền mua một thứ đồ vật có thể chất đầy cả căn phòng lớn thì có thể thừa kế tài sản của ông. Ba đứa con nhanh chóng mua được đáp án mà bọn họ cho là tốt nhất, người con thứ nhất mua bông vải, chỉ chất được một góc nhỏ của căn phòng, người thứ hai mua rơm rạ, nhưng vẫn không chất được đầy phòng, chỉ có người con út mua một cây nến, sau khi đốt lên, ánh sáng tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Đông Á cảm thấy giờ phút này cô giống như căn phòng trống đó, mà Lương Mặc Nguyên giống như ánh sáng của ngọn nến tràn ngập cả căn phòng, một nguồn sáng nho nhỏ, nhỏ đến không đáng kể, nhưng lại khiến cho cả trái tim cô ấm áp.