Editor: Hạ Y Lan
Sáng sớm hôm sau, Đông Á ở phòng bếp làm bữa sáng. Triệu Mai rời giường thì thấy cô, bị dọa nhảy dựng: "Con về khi nào vậy?"
Đông Á bận rộn công việc trong tay, cũng không quay đầu lại: "Tối hôm qua ạ."
"Tối hôm qua, mấy giờ?"
"Rất muộn, mẹ và ba đã ngủ rồi."
"Sao về mà không nói trước một tiếng." Triệu Mai lấy chén dĩa sắp xếp. "Con không lái xe về, vậy đi cùng với ai à?"
Đông Á mang từng món ăn ra ngoài xếp ngay ngắn: "Tối hôm qua mới quyết định về đột xuất, muộn quá nên con chưa kịp nói với ba mẹ."
Triệu Mai nghe ra đầu mối, thật ra thì bà đã sớm đoán ra: "Lương Mặc Nguyên đưa con về phải không?"
Đông Á dạ.
***
Ăn sáng xong, Đông Á mới phát hiện không thấy Đông Tổ Vân, hỏi Triệu Mai.
Triệu Mai giải thích với cô: "Hôm qua, chị Xuân của con đi cầu thang không cẩn thận nên trượt té, bị sảy thai rồi, sáng sớm ba con đã đến bệnh viện. Hôm nay chúng ta cũng qua đó thăm một chút."
Đông Á căng thẳng trong lòng, buồn buồn gắp hai miếng cơm, cơm nước xong cùng Triệu Mai chạy đến bệnh viện.
Chị Xuân trong miệng Triệu Mai chính là con gái của chú hai, lớn hơn Đông Á một tuổi, năm nay mới vừa kết hôn, đứa nhỏ trong bụng còn chưa đến ba tháng. Đến bệnh viện, nhà chồng chị Xuân đều ở đó, chú thím hai cũng có mặt, tâm trạng đang buồn rầu, Đông Á khẽ chào rồi nghe Triệu Mai nói lời an ủi.
"Không còn đứa nhỏ cũng đành thôi, cũng may hai đứa còn trẻ tuổi, chờ Chi Xuân bồi bổ thân thể cho khỏe rồi có cũng không muộn."
"Đúng vậy. " Mẹ chồng Chi Xuân nói: "Mới vừa rồi tôi cũng đã nói với A Vĩnh, thân thể Chi Xuân quan trọng hơn, bà thông gia, các người yên tâm, nhà chúng tôi sẽ không bạc đãi Chi Xuân."
Thím hai vẫn kiên trì muốn đón con gái về. Chú thím hai chỉ có một đứa con gái này, xảy ra chuyện lớn như vậy, đau lòng không chịu được, giữ con gái ở bên cạnh mình mới yên tâm.
Đông Á đi vào nhìn Chi Xuân. Cô nằm trên giường bệnh, chân mang vớ, sắc mặt trắng bệch không có tí máu. Anh rể A Vĩnh ngồi bên cạnh, thấy Đông Á đi vào liền mang ghế cho cô ngồi.
Tiếng nói bên ngoài như cãi nhau, hình như xảy ra tranh chấp, A Vĩnh liếc nhìn Đông Á, lại nhìn Chi Xuân, đi ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại.
Sắc mặt Chi Xuân rất kém, lòng Đông Á cũng khó chịu theo, nhẹ giọng hỏi: "Chị Xuân, trừ máu sạch sẽ chưa?"
Chi Xuân lắc đầu, bộ dạng rất bất đắc dĩ. Trên bàn để nước đường đỏ, Đông Á cầm lấy, dùng ống hút đút cô. Chi Xuân uống hai ngụm, lắc đầu một cái, cô không có tâm tình uống.
Đông Á đặt ly trở lại. An ủi cô mấy câu, nói vài câu rồi mới ra ngoài.
Trên đường đưa Triệu Mai về đơn vị, Triệu Mai mới kể lại tranh chấp xảy ra bên ngoài phòng bệnh, cảm thán mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc. Đông Á trầm mặc, liên tưởng đến bản thân mình. Cô và Lương Mặc Nguyên đang trong thời điểm yêu đương cuồng nhiệt, chờ qua giai đoạn này, có phải cũng sẽ cãi nhau vì mấy chuyện trong nhà này?
Hôm nay cô không có việc gì làm, nhớ tới chỗ bạn của cô có mấy khóa học miễn phí, cô gọi điện thoại hẹn thời gian trước. Sở trường của bạn cô là nhảy Hip hop, trước kia Đông Á lại học nhảy cổ điển, lần này qua đó học xem như chuyện mới mẻ. Cũng may cảm giác tiết tấu của cô cũng khá tốt, học suốt mấy tiếng cùng một đám người cũng không thua kém bao nhiêu. Học xong hai tiết buổi sáng, một thân mồ hôi, cảm thấy thật thoải mái.
Cô ở chỗ bạn cô tắm rửa thay quần áo, hẹn ăn cơm trưa.
Bạn cô rất có óc kinh doang, kỳ nghỉ hè này cô ấy chuẩn bị mở một lớp dạy nhảy cổ điển trong hai mươi ngày. Muốn Đông Á làm cô giáo. Khó được cơ hội kiếm tiền, lại có thể giúp bạn mình, Đông Á liền đồng ý.
Cô và Lương Mặc Nguyên lui tới với nhau ngày càng thân thiết, thái độ của Đông Tổ Vân cũng dịu hẳn đi, mắt thấy Đông Khương cũng sắp nghỉ hè, Đông Á và Lương Mặc Nguyên quyết định mời gia đình ăn một bữa cơm trình bày rõ sự tình.
Lại qua một tuần, trường của Đông Khương được nghỉ, Đông Á đi đón, Lương Mặc Nguyên lái xe. Chiếc xe dừng ở cửa túc xá, dẫn đến không ít sự chú ý. Đông Á và Lương Mặc Nguyên bước xuống xe, lên lầu đó Đông Khương.
Đông Khương chỉ biết chị gái đến đón mình, không ngờ anh rể cũng đi theo. Khi đó cô đang ngồi trên ghế chơi điện thoại, vali hành lý đặt ở bên cạnh, cô bạn cùng phòng cũng chưa đi, đang ngồi bên cạnh tán gẫu.
"Oa oa oa " Cô bạn cùng phòng mua cơm về, kích động hét lớn: "Mới vừa rồi ở cầu thang tớ gặp được một anh đẹp trai siêu cấp vô địch, đáng tiếc, cô gái bên cạnh còn xinh đẹp hơn tớ, nếu không tớ liền nhào tới."
Đông Khương chưa ăn cơm trưa, quắt queo chờ chị đến chở đi ăn, thấy bạn cùng phòng mang đồ ăn về thì hai mắt tỏa ánh sáng: "Cơm hạt điều, bánh nướng lớn? Mẹ nó! Nhanh nhanh nhanh, đút tớ ăn một miếng!"
Bạn cùng phòng che hộp cơm: "Không cho không cho, cái bánh này mình tớ ăn còn không đủ, muốn ăn thì tự mình đi mua!"
"Ai còn đẹp hơn cậu?" Một người bạn cùng phòng khác độc miệng bảo: " So với Khương Khương thì sao? Ai đẹp hơn?"
Cô bạn mua cơm cẩn thận xem xét Đông Khương: "Dĩ nhiên Khương Khương đẹp nhất, nhưng mà so với tớ còn kém một chút."
Rất không biết xấu hổ: "Cậu đừng để tớ ăn cơm rồi phải phun ra đấy?"
Đông Khương cũng đã quen với việc hai cô nàng hay cãi vã, cô nhớ đến mấy cuộc gọi lúc trước của chị gái, chị ấy sẽ đến trường đón, kết hợp với mấy ngày trước gọi về nhà. Triệu Mai vô tình hay cố ý tiết lộ, bạn trai của chị tốt cỡ nào, có phải là chị và anh rể đến không?
Đông Khương hỏi: "Cậu nhìn thấy họ ở đâu?"
"Đang đi lên cầu thang, mới vừa rồi tớ đi vào, trước cửa có một chiếc Porsche đang đậu, đoán chừng là của anh trai kia."
"Cậu yên tâm, người có tiền lại trai đẹp, hai thứ này, với loại người xấu như cậu thì cả đời vô duyên, cậu dẹp bỏ suy nghĩ này đi thôi." Cô bạn ngồi đối diện Đông Khương đả kích nói.
Đông Khương thấy bọn họ lại cãi nhau cũng thật thú vị, nghĩ đến kỳ nghỉ dài hạn này thiếu mất hai kẻ dở hơi, cuộc sống sẽ buồn tẻ biết mấy. Cô có chút mong muốn trường học không cần nghỉ hè, nếu không phải trong nhà còn có chị gái, nghỉ hè năm nay nhất định cô không về.
Đang suy nghĩ, hai chuỗi tiếng bước chân trước sau đi vào.
Đông Á đứng ở cửa, phía sau là anh chàng cao to đẹp trai chưa từng thấy qua, xem ra đây là anh “con rể” Triệu Mai khen không dứt miệng kia.
"Tiểu Từ, thu dọn đồ xong chưa?" Đông Á vẫn như cũ, mỉm cười dịu dàng.
Đông Khương nhìn vẻ mặt cứng nhắc của hai cô bạn cùng phòng, nghĩ đến cuộc đối thoại mới vừa rồi của hai người, vừa lúng túng lại có chút buồn cười, giới thiệu: "Đây là chị và anh rể của tớ."
Hai người cũng xấu hổ cười nói: "Chào chị của Khương Khương, chào anh rể."
Đông Á nói mấy câu khách sáo, kéo hành lý của Đông Khương, Lương Mặc Nguyên nhận lấy đi xuống lầu, Đông Á theo phía sau, Đông Khương ở lại nói tạm biệt với bạn cùng phòng.
"Khương Khương, chị của cậu thật dịu dàng."
"Đúng vậy, đúng vậy, vừa xinh đẹp lại dịu dàng, so với cậu đẹp hơn nhiều."
Mẹ nó, mới vừa là ai nói Đông Khương đẹp nhất, nhanh như vậy đã chuyển hướng gió rồi.
"Rốt cuộc tớ đã tin, người đẹp chỉ làm bạn với người đẹp, Khương Khương, tớ xinh đẹp thế này, lúc nào thì cậu giới thiệu anh rể của cậu cho bọn tớ làm quen với?"
Cút.
Cô cũng lần đầu thấy anh rể của mình đấy! Sao cô biết được hôm nay anh rể cũng đến, chị cũng thiệt là, không thông báo trước một tiếng, dầu gì cũng bảo bọn họ dọn dẹp một chút. Đông Khương cúi đầu nhìn đức hạnh ăn mặc của mình, thôi, chị gái đẹp là được, cô cam tâm tình nguyện làm nền vậy.
Đông Á và Lương Mặc Nguyên đứng ở bậc thang chờ Đông Khương. Lương Mặc Nguyên cũng lần đầu gặp Đông Khương, tính tình em gái hoạt bát hơn chị mình, cũng trẻ con hơn chút.
Đông Khương bật nhảy xuống như thỏ, thở hổn hển: "Xin lỗi đã tới chậm. Chị, đây là anh rể phải không?"
Đông Á cười cười: "Đúng vậy, anh rể em, Lương Mặc Nguyên."
Tên này nghe không tệ lắm. Đông Khương cười mặt mày cong cong, nhiệt tình nói: "Anh rể, em tên là Đông Khương, nhủ danh Tiểu Từ, anh có thể gọi em là Đông Khương, cũng có thể gọi Tiểu Từ."
Lương Mặc Nguyên nhìn Đông Khương, mặt không biểu lộ gì: "Chị em đã giới thiệu về em."
Ý là, cô nói mấy điều này có phải dư thừa không?
Anh rể này hơi khó đây.
Đây là ấn tượng ban đầu của Đông Khương về vị anh rể này.
Quả nhiên ở cửa ký túc xá có một chiếc xe sang trọng như lời cô bạn cùng phòng nói. Buổi trưa là thời gian nhiều người đi ăn cơm, người nhìn chăm chú cũng không ít, ngay cả dì quản lý cũng không nhịn được dòm qua hai lần.
Hai chị em đã lâu không gặp, thân thiết là khó tránh khỏi, vì để tiện nói chuyện hơn nên cả hai ngồi ở sau xe. Dọc đường đi, Đông Á không nói nhiều, đều là Đông Khương nói, kể một ít chuyện lý thú trong trường, Lương Mặc Nguyên ngồi trước lái xe càng không thốt tiếng nào.
Đông Khương cảm thấy vị anh rể này có chút lạnh nhạt, không giống người phàm."Chị " Đông Khương len lén hỏi: "Chị và anh rể ở bên nhau có phải toàn do chị đi dụ dỗ ảnh, giống bộ dạng chị dụ dỗ ba mẹ và em vậy?"
Đông Á suy nghĩ kỹ một chút, cũng không giống dạng ấy."Chị không cảm thấy mệt mỏi khi ở bên anh ấy, ngược lại anh ấy chăm sóc chị rất nhiều."
Đông Khương lắc đầu một cái: "Nhất định là chị chăm sóc nhiều hơn, em cảm thấy tính tình mấy công tử có tiền cũng không khác biệt lắm đâu."
Đông Á chỉ coi cô như trẻ con: "Cái gì em cũng biết, được rồi, em đừng lo cho chị, Tiểu Từ, chị khuyên em, nghỉ hè ở nhà cũng đừng chọc mẹ tức giận, mẹ cũng không dễ chịu."
Đông Khương bĩu môi: "Em mới không muốn cãi nhau với mẹ đâu, lần nào mẹ cũng có lòng muốn náo loạn với em, em có biện pháp gì đây? Chị, hè này chúng ta đi đâu chơi một chút, em không muốn ở nhà mãi, khó đảm bảo lại không gây nhau với mẹ, chị lại nói em."
Đông Á bị cô chọc cười, ở trong mắt cô, Đông Khương vĩnh viễn chỉ là đứa trẻ. Cô nghĩ đến năm nay nghỉ hè sẽ đi dạy lớp nhảy cổ điển, sợ rằng khó đồng ý với Đông Khương.
***
Buổi tối Lương Mặc Nguyên mời khách ở khách sạn đứng đầu Đinh Thành. Mẹ của Lương Mặc Nguyên là bà Trương Linh Nghi, người rất ít lộ diện cùng với bác cả lớn nhất nhà anh đại diện cho ba Lương đang bệnh trên giường.
Bữa tiệc lần này đề cập đến hôn sự của Lương Mặc Nguyên và Đông Á, hai nhà hòa thuận mỹ mãn không khí hòa hợp. Trước đây, Lương Mặc Nguyên đã dẫn Đông Á đi gặp mẹ mình, luận gia thế hay phẩm đức và dáng vẻ của Đông Á đều khiến Trương Linh Nghi hài lòng. Bà luôn luôn cho là ánh mắt con trai không tệ, mà nay nó mang cô con dâu về quả thật không làm bà thất vọng. Người đàn ông hoàng kim luôn có ý định cả đời độc thân cuối cùng đã có một ngày thông suốt, người mẹ như bà cảm thấy vô cùng vui mừng. Giả sử bọn nhỏ làm xong hôn sự, nói không chừng bệnh tình của ba Lương sẽ chuyển biến tốt.
Một bữa cơm, hai nhà bày tỏ với nhau, hai bên cũng tìm hiểu sâu hơn, Đông Tổ Vân hoàn toàn yên tâm. Đáp ứng hôn sự của hai người.
Chỉ là thời gian cử hành hôn lễ, Lương Mặc Nguyên và Đông Á đã bí mật thương lượng với nhau, hai người đều cho rằng chờ ba Lương hết bệnh rồi làm. Lương Mặc Nguyên nói rõ với cha mẹ hai bên, đều là người thông tình đạt lý, bày tỏ hiểu được, đăng ký trước, hôn lễ chờ ba Lương hết bệnh rồi bổ sung.