Gửi Người Tôi Yêu Nhất

Chương 40: Ngoại truyện Đồng Khương



Edit: Lily_Carlos

Sau này Lương Mặc Nguyên mới biết chuyện cũ của Đồng Khương và Tống Chiêu Nam.

Vào một ngày nào đó trong kỳ nghỉ hè, nguyên nhân đó là khoảng thời gian đó tâm trạng của Đồng Khương không được tốt lắm cho nên Đồng Á muốn đưa em gái ra ngoài giải sầu. Vé máy bay thì Lương Mặc Nguyên đã đặt trước, là chuyến bay đến Paris. Trước khi đặt vé Lương Mặc Nguyên chưa hề thương lượng với Đồng Á, anh biết cô luôn muốn đến Paris ngắm Tháp Eiffel, thuận tiên mua một vé cho Đồng Khương coi như là quà sinh nhật cho con bé.

Sau khi Đồng Á biết được thì muốn sửa lại nơi đi, khi Lương Mặc Nguyên hỏi lý do thì cô chỉ nói Đồng Khương không đi Paris được, vì người đàn ông nó thích cũng đang ở Paris. Vốn dĩ muốn đưa nó đi giải sầu nhưng mà nếu đến đó tâm trạng của nó sẽ càng hỏng bét hơn.

Sau khi sửa địa điểm thì lại bị Triệu Mai biết được, bà kiên quyết không đồng ý cho Đồng Khương ra nước ngoài, dù Đồng Á có giải thích như thế nào thì bà cũng không chịu tin. Trong mắt bà Đồng Khương là người vô cớ gây rối, Đồng Tổ Vân cũng giống Đồng Á không hề có biện pháp nào cả. Tính cách Đồng Khương luôn bướng bỉnh thư thế nên nó nháo với Triệu Mai một trận sau đó bỏ đi, Đồng Khương dứt khoát chạy đến nhà bạn học ở Hạng Thành làm Triệu Mai rất tức giân nhưng lại không làm gì được. sau đó chị gái và anh rể đến khuyên bảo thì Đồng khương mới hơi xuôi xuôi, nhưng cô cũng không thể về nhà cho nên đành phải đến nhà chị gái vậy.

Mấy ngày nay, Đồng Khương được thả lỏng một trận, bạn ngày anh rể đi làm nếu không có việc gì cô có thể ở nhà chơi với cháu ngoại, đến hồ bơi bên cạnh bơi lội một hồi, hoặc là chị gái có rảnh sẽ đưa cô đi ăn ngon, buổi tối lúc anh rể về nhà thì lại tranh luận với anh rể đưa tiểu Điền Điền đi đâu chơi. Sau khi ở đó một tuần ba người sửa lại hành trình ra ngước ngoài, sau đó đóng gói hành lí ra ngoài chơi một chuyến.

Ngày đó sau khi Đồng Khương và Triệu Mai cãi nhau một trận, trên đường về Lương Mặc Nguyên mới tò mò hỏi Đồng Á. Anh hơi tò mò vì sao Triệu Mai lại có phản ứng lớn như vậy, giống như việc xuất ngoại là cái tội không thể tha thứ. Rốt cuộc giữa tiểu từ và tiểu tử nhà họ Tống kia đã sảy ra chuyện gì?

Đồng Á không giấu anh, kể lại mọi chuyện cho anh nghe.

Tiểu tử kia mà Đồng Khương là thanh mai trúc mã, hai người thân với nhau từ tiểu học và là bạn cùng lớp của nhau cho nên cảm tình giữa hai người họ luôn rất tốt, sau này tiểu tử kia chuyển nhà ra chỗ khác nhưng vẫn đến tìm Đồng Khương chơi. Đồng Khương rất thích tên tiểu tử đó nhưng Triệu mai lại rất ghét cậu ta vì rất nhiều nguyên nhân, có thể là vì mẹ cậu ta ly hôn rồi lại tái hôn, cha cậu ta bị bệnh qua đời, cậu ta luôn sống cùng mẹ và cha kế của mình, cậu ta khác hoàn toàn với những người như họ. Mặt khác là vì chính bản thân tên tiểu tử kia không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày ở cùng với những phần tử sống tạm bợ trong xã hội cho nên rất không hợp mắt Triệu Mai.

Khác với chị gái của mình, đừng nhìn vẻ ngoài của Đồng Khương trông có vẻ rất lịch sự văn nhã điềm tĩnh nhưng lại có sự phản nghích từ trong xương, Triệu Mai càng không cho cố đi làm cô lại càng muốn đi làm. Chuyện cô thích Tống Chiêu Nam thì Triệu Mai không thể ngăn cản được. (Lily_Carlos.ddlqd)

Nhưng cuối cùng vẫn sảy ra chuyện, vào năm con bé mười chín tuổi là thời khắc quan trọng nhất trong thời gian học cấp ba của con bé, Tống Chiêu Nam sảy ra chuyện, cậu ta đả thương người trong một con hẻm và bị phán bỏ tù. Cũng may cậu ta có một vị cha kế không gì là không làm được, Dương Kí Diệu dùng quan hệ của mình đưa cậu ta ra nước ngoài. Bắt đầu từ giây phút đó cậu ta cũng không quay lại thêm lần nào nữa.

Chuyện này cũng trở thành vết thương khó lành nhất trong lòng Đồng Khương, cô nhớ cậu ấy nhưng lại không thể đến gặp cậu ấy. Mấy năm nay, nhìn qua thì giống như cô đã buông bỏ, ít nhất mặt ngoài là như vậy lại quay lại làm một Đồng Khương vui vẻ hoạt bát như xưa. Cô cũng làm rất nhiều chuyện như thay đổi số điện thoại và đổi tài khoản QQ đã dùng nhiều năm, bất kể vật nào đã từng có quan hệ với Tống Chiêu Nam cô đều cố gắng vứt bỏ.

Cô đã muốn buông bỏ cậu ấy như vậy nhưng người xung quanh lại cứ nhắc đến cậu ấy, nói cho cô từng có một người làm cho cô có cảm giác cánh cánh trong lòng như vậy, người đó từng đi qua sinh mệnh của cô.

Loại thống khổ này chỉ có người từng trải qua mới có thể hiểu được.

Triệu Mai sẽ không hiểu, cho nên Đồng Khương mãi mãi sẽ không chia sẻ với bà; thỉnh thoảng có thời gian ở cùng chị gái cô mới có thể thả lỏng bản thân một chút, nói một ít chuyện bí mật trong lòng mình.

Ngày đó, hai chị em đang ngồi trên xích đu, Đồng Khương có nói với Đồng Á: “Có lẽ sau này em không thể nhìn thấy cậu ấy nữa; nhưng cậu ấy đã đến cuộc sống của em cho nên em sẽ quý trọng những ký ức này. Nếu có một ngày em có thể gặp cậu ấy một lần nữa em có thể bình tĩnh hỏi cậu ấy một câu, dạo này cậu có khỏe không? Sau đó những hồi ức em cất giấu rất rất lâu kia sẽ tan theo gió. Đây là chuyện lãng mạn nhất em có thể nghĩ đến.”

Đồng Á lẳng lặng ngồi nghe không hề nói gì thêm.

So với em gái của mình thì cô hạnh phúc hơn em ấy rất nhiều. Có lúc cô nghĩ là do mộng tưởng của hai người bọn họ không giống nhau, cô thì khát cầu an bình quy túc trong mắt cô chỉ có một vùng đất rất nhỏ, nên vận mệnh tặng cho cô một cuộc sống hạnh phúc ấm áp và một người đàn ông xứng đôi với cô; còn Đồng Khương lại theo đuổi sự tự do như phi yến, những quy định cứng nhắc không hề trói buộc được Đồng Khương, sự áp chế của Triệu Mai chỉ làm cho Đồng Khương ohanr kháng kịch liệt hơn mà thôi, Đồng Á cũng thường nghĩ lý do làm tiểu từ thích tên nhóc kia như vậy là vì trên người cậu ta cũng có một loại cảm giác phản nghịch vì vậy cậu ta mới có thể hấp dẫn con bé đến như vậy.

Tiểu từ theo đuổi hạnh phúc khác với việc Đồng Á theo đuổi hạnh phúc. Nhưng chẳng ai có thể khẳng định được điều đó cả, hạnh phục thiên biến vạn hóa mỗi người mỗi khác?

Nghĩ đến đây tâm tình khẩn trương của cô cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Cuối cùng suy nghi của đàn ông khác với phụ nữ, Lương Mặc Nguyên không có tình cảm tinh tế như Đồng Á, thứ anh nghe được là Dương Kí Diệu và con riêng của ông ta.

Sau khi nghe xong câu chuyện Lương Mặc Nguyên đã có một ấn tượng đại khái.

Xác thật Dương Kí Diệu có một đứa con riêng, đối với những người quen biết ông ta thì đó cũng không phải là chuyện bí mật gì. Chuyện năm đó Lương Mặc Nguyên đã từng nghe thấy, một chuyện lớn như vậy mà báo chí truyền thông không lên tiếng, không hề có chút động tĩnh nào điều đó có thể thấy nguyên nhân trong đó khá là sâu sắc.

Quận Duyệt và Diệu Quân tuy có quan hệ hợp tác, nhưng tình hình thực tế như thế nào chỉ có hai bên biết được. theo bối phận thì Lương Mặc Nguyên phải gọi Dương Kí Diệu một tiếng bác, nhưng trên thực tế sau khi anh tiếp nhận Quân Duyệt thì hạng mục đầu tiên do anh tiếp quản là hạng mục là Dương Kí Diệu mong muốn từ lâu vốn định nhân cơ hội cha anh bị bệnh mà cướp nó đi. Lại không ngờ Lương Mặc Nguyên đoạt được tiên cơ, bắt đầu từ lúc đó Dương Kí Diệu coi anh như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt ông ta, tiếu lý tàng đao, thi thoảng còn lợi dụng cơ hội cắn trộm một cái.

Con người của Dương Kí Diệu rất ngoan độc. trong thương giới ai cũng nể ông ta ba phần, nhưng mấy năm nay Diệu Quân đã bắt đầu đi xuống, mọi người trong ngành đều biết điều đó, cũng may là căn cơ của Diệu Quân rất sâu nên mới có thể cứu vãn được tình thế, nhưng mà đó chỉ là sự ổn định nhất thời thôi.

Đây là lần thứ hai Lương Mặc Nguyên nghe thấy đại danh của Tống Chiêu Nam, nhiều năm sau trong một buổi yến tiệc giao lưu các thương nghiệp trẻ. Tổng giám đốc được tổng bộ điều xuống công ty con Mr.Tống, Tống Chiêu Nam của tập đoàn PE ở Paris. Chỉ cần nghe thấy danh hiệu này đã làm cho người ta chú ý, chỉ tiếc hôm đó anh không có ở hiện trường, nhưng Lương Mặc Nguyên có hứng thú với cậu ta từ khi đó.

Từ một tiểu lưu manh trong miệng Đồng Á lại trở mình thành tổng giám đốc công ty con của tập đoàn PE.

Cuối cùng đây là người thế nào?

Lương Mặc Nguyên lại càng cảm thấy có hứng thú hơn.

Cái lần thật sự chạm mặt Tống Chiêu Nam thì Đồng Khương cũng ở đây, thật sự có chút ngoài ý muốn.

Ngoài mặt thì đúng là một người trẻ tuổi có khí phách, đặc biệt là đôi mắt kia tuy cậu ta đang cười nhưng vẫn đầy bá đạo, lại mang theo hương vị bất cần đời làm cho người ta khó quên.

Là một nhân vật nguy hiểm.

Sau đó anh nói chuyện với cha của A Tử là trùm địa ốc Tôn tổng lại nhắc tới Tống Chiêu Nam này, đối phương ngậm điếu thuốc đăm chiêu nói: “Vùng đất Hạng Thành này sắp thay đổi rồi.”

Thật sự muốn thay đổi.

Người kia muốn trở lại báo thù.

Nhưng Lương Mặc Nguyên còn chưa ý thức được, nền kinh tế Hạng Thành sắp bị Tống Chiêu Nam làm điên đảo rồi.

Chẳng qua lúc đó Lương Mặc Nguyên cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện đó, anh còn vợ con cần chăm sóc và bảo vệ, anh không chỉ có một mình nên anh không thể hành động theo cảm tính giống như tuổi trẻ bồng bột vậy. Nhưng sau đó Tống Chiêu Nam đến tận cửa nhờ anh hỗ trợ thì Lương Mặc Nguyên cũng không từ chối, tạm thời anh vẫn đi cùng đường với Tống Chiêu Nam, nên dù có giúp cậu ta thì cũng không phải không tốt.

Lương Mặc Nguyên và Tống Chiêu Nam đứng chung một chiến tuyến, điều đó khẳng định được ai là người thắng trong cuộc chiến tranh không có thuốc súng này.

Nhưng không ai nghĩ đến suýt chút nữa tiểu từ trở thành vật hy sinh trong trận chiến này. Đoạn thời gian đó tinh thần Tống Chiêu Nam trở nên hoảng hốt, Đồng Á sắp sinh đến nơi nên mọi người đều gạt cô, nhưng một ngày cô vẫn biết và cảm thấy vô cùng khổ sở vì chuyện này, Lương Mặc Nguyên đẩy gần hết các công việc trong tay đi ở nhà chăm sóc Đồng Á.

Nhưng vẫn sảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô bị vỡ nước ối sớm dẫn đến sinh non, cho nên con gái của họ không được đủ tháng chỉ nặng có 3 4 cân(chia đôi ra nhá). Lương Mặc Nguyên chịu áp lực rất lớn, ban ngày thì xử lý nhân sự, buổi tối còn phải không ngừng bầy bạn bên cạnh vợ và con gái, cũng may Điền Điền rất hiểu chuyện nên anh mới không quá mệt mỏi.

Đoạn thời gian đóa thần kinh mọi người căng chặt lại, ngay cả Điền Điền cũng cảm giác được điều gì đó từ người lớn khóc lóc muốn đi tìm dì.

Cuối cùng Tống Chiêu Nam cũng tỉnh lại trong nỗi đau mất đi một bộ phận trên cơ thể mình chân chính buông bỏ cừu hận, khi cậu nản long thoái trí cho rằng Đồng Khương sẽ không về nữa nên định nhận lời quay về tổng bộ, nhưng may mắn không từ bỏ cậu —— Đồng Khương đã trở lại.

Cô được một công nhân đi lấy nước đá cứu đưa vào bệnh viện, khi được đưa đến bênh viện cô đã mất ý thức, sau đó mạng được cứu về rồi nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh, vẫn luôn thở bằng bình dưỡng khí. Trên người cô không có cái gì cả đừng nói đến phương thức liên lạc, thông báo tìm người nhà của bệnh viên được phát ra như kim chìm xuống đáy biển, khi đó cô rất gầy, trơ hết cả xương nên thực sự rất khó xác nhận. Mà mọi người cũng khong hề nghĩ đến Đồng Khương vẫn còn sống.

May mắn A Tử đi thăm bạn nhưng lại đi nhầm phòng bênh nên mới có thể tìm thấy cô. Khi đó A Tử không dám khẳng định vì cậu chỉ biết về Đồng Khương qua lời nói của Tống Chiêu Nam, trên mắt cá chân của Đồng Khương có hình săm một đóa hoa màu đỏ, cậu sốc ống quần Đồng Khương lên thì thấy đóa hoa đã trở nên khá nhạt chỉ có kia hai chữ “Nam mộc” có thể nhìn thấy rõ ràng.

Hốc mắt A Tử chợt nóng lên, người mà bọn họ tìm kiếm lâu như vậy lại ngay dưới mí mắt. Cậu goi bác sĩ đến và hỏi tình huống của người bệnh, cậu chuyển viên cho Đồng Khương sau đó tìm người chăm sóc đặc biệt. Cậu chưa gọi điện báo cho Tống Chiêu Nam vì cậu sợ khi Tống Chiêu Nam nhìn thấy Đồng Khương như vậy sẽ càng đau lòng hơn, cậu muốn đưa một Đồng Khương khỏe mạnh đến trước mặt Tống Chiêu Nam. (Lily_Carlos.ddlqd)

Trải qua sự chăm sóc đặc biệt thì tình trạng của Đồng Khương cũng khá dần lên, khi tỉnh lại người đầu tiên cô muốn nhìn thấy là Tống Chiêu Nam nhưng lại nghe tin cậu sắp về Paris lại cảm thấy vô cùng thương tâm. Vì vậy A Tử và Phương Bằng cùng thảo luận và quyết định địa điểm gặp mặt ở.

Đồng Khương bệnh nặng mới khỏi, đi đường lại mệt nhọc vất vả nhưng nghĩ đến có thể nhìn thấy Tống Chiêu Nam, cho cậu một kinh hỉ thì cô vẫn có thể chịu đựng được.

Đồng Khương cũng đã nghĩ kỹ rồi nếu cậu ấy không thể không về Paris vậy thì đưa cô theo cùng thôi!

Chân trời góc biển, cậu ấy đi đâu thì cô ở đó. Cô không bao giờ muốn chia xa cậu ấy nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.