Pha lê sáng sủa, cây quýt rực rỡ, một ngôi sao dừng ở xa, chiếu sáng anh và em.
—— Bắc Đảo
Người trên giường bệnh lại ngủ say, sắc mặt của Lương Mặc Nguyên cứng lại nhìn cha mình một lúc lâu, hai mắt nhắm nghiền, mày nhíu lại, hô hấp có chút dồn dập, ngủ không phải là quá tốt. Anh cầm khăn lông màu trắng vào trong tay, ánh đèn vàng ấm áp thật giống như trên ngón tay của người đàn ông cao gầy bôi một lớp kem nền mỏng, năm ngón tay hơi cong bởi vì dùng sức siết chặt khăn lông, mơ hồ lộ ra chút hương vị gợi cảm.
Tiểu y tá trẻ tuổi tới kiểm tra phòng, thấy anh còn chưa đi, ánh đèn dìu dịu vây quanh người đàn ông có bờ vai rộng rãi, tiểu y tá đỏ mặt, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Lương Tiên Sinh, tối nay ngài ở bên cạnh cha ngài qua đêm sao?"
Lương Mặc Nguyên không nghe thấy có người đi vào, rõ ràng đang ngẩn ra, nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, nghiêng đầu nhìn người, thái độ rất nhạt, áo sơ mi màu đen làm cho anh trở nên cực kỳ nổi bật: "Không, phải đi về, tối nay làm phiền cô."
Anh còn nhớ Hứa Gia Trạch bên kia.
Tiểu y tá liền vội vàng gật đầu: "Ngài yên tâm."
Lương Mặc Nguyên hơi hơi nghiêng cằm nhìn nàng nói: "Cám ơn." Cuối cùng nhìn chằm chằm cha đang ngủ ở trên giường, cất bước rời phòng.
**
Tiệc rượu sau khi kết thúc, tân khách giải tán hơn phân nửa, còn dư lại một chút cũng trở về khách sạn nghỉ ngơi, vừa đến khách sạn, kêu một nhóm người tụ họp đi tắm Ôn Tuyền, Đông Á ở trong phòng nghỉ ngơi cũng bị kéo đi.
Mấy người phù rể muốn ồn ào phòng nhưng lại không dám làm, tính tổng có bốn phù rể nhưng chỉ đi hai, chú rễ uống rượu đã uống tới nôn ra, đêm tân hôn rõ ràng xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, cô dâu đáng thương lại đi hầu hạ chú rể nôn. Tiếng cười theo phong trào của Ngải Tiểu Nhu thanh thúy tựa như chuông, giống như đuôi cá bơi tới bên cạnh Hoa tỷ bên cạnh, "Lầu dưới có Phòng Bài Bạc, chốc lát nữa chúng ta hội tũ với nam sinh sát vạch bắt thành đôi chơi mạt chược?"
Hoa tỷ lập tức ở trong đám kêu một tiếng, bên kia rất nhanh có đáp lại, hai bên ăn nhịp với nhau.
Trong mấy người này chỉ có Đông Á là yên lặng nhất, bài phong cũng là tốt nhất, liền chơi mấy ván đều bất hiến sơn, bất lộ thủy* thắng rất khiêm tốn, Ngải Tiểu Nhu ở bên cạnh kêu to: "Tài năng Đông Á không ai có thể hơn, một câu nói cũng không nói, chỉ yên lặng một mình mà bước đi."
Bất hiển sơn bất lộ thủy ( 不显山不露水): ý nói những người không hiển lộ tài năng.
Đông Á bị cô ấy nói rất xấu hổ, từ chối nói dẫm trúng cức chó mới có vận may có thể thắng như vậy, chỉ là lời xã giao mà thôi, nếu như Thang Mật ở chổ này khẳng định sẽ vạch trần cô: Cô đây là thừa kế truyền thống tốt đẹp nhà mẹ đẻ của mẹ mình, đánh bài mới có thể chuyên nghiệp như vậy.
Khi cô còn bé rất giống với em gái Đông Khương, thích nhất là đi nhà bà ngoại, mỗi ngày trời vừa tối, nhóm người cậu, dì, anh trai chị gái đều tụ họp đến nhà bà ngoại làm vài ván bài, khi đó cô vẫn còn rất nhỏ, cũng muốn giẫm lên ghế xem mọi người đánh bài, truyền thống này vẫn còn cho đến khi cô lên trung học, hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè cũng sẽ không định kỳ làm loại hình thức gia tộc tụ hội này, có thể nói là như vậy, Đông Á là lớn lên ở trên bàn bài, mưa dầm thấm đất, tài nghệ làm sao có thể không tinh xảo.
Bàn cờ mới bắt đầu, đến phiên Đông Á cầm bài, một người phù rể ngồi phía sau không có việc gì làm nên cắn hạt dưa kêu lên: "Lương Mặc Nguyên, anh đã trở lại?"
Đông Á nhìn chằm chằm mấy cái bài trên bàn, suy nghĩ trong nháy mắt bỗng nhiên chậm lại một chút, rồi sau đó nghe được âm thanh có chút quen tai ở sau lưng hỏi "Hứa Gia Trạch sao?"
Đại khái cô có thể nghĩ đến anh ta, nhìn chung quanh một vòng tìm người, thuận tay đánh năm vạn ra ngoài, có người sau lưng trả lời: "Anh ta uống hơi nhiều, đang trong phòng nghỉ ngơi chứ."
Thật lâu sau lưng không có âm thanh, Đông Á có thể cảm thấy anh đang dừng ở phía sau cô, bỗng nhiên có cảm giác sống lưng cứng ngắc, liền đầu cũng có chút không di chuyển nổi rồi.
Thật may là rất nhanh có người nói chuyện: "Lương Mặc Nguyên, không phải anh nên chơi một ván sao?"
Trong đó có phù rể cướp lời, giọng nói rất hưng phấn, còn kém là chưa chụp tay tới đây: "Lương Mặc Nguyên đến, Đông Á, đệ nhất ghế này phải nhượng bộ rồi."
Lời này khiến Đông Á khó có được hưng phấn giảm xuống, cô rất ít gặp kỳ phùng địch thủ* ở trên ván bài.
Kỳ phùng địch thủ*: sức lực ngang nhau.
Cô dựa thế nghiêng đầu tìm kiếm vị trí của anh, phát hiện anh thực sự đứng không xa, đang ở phía bên trái sau lưng của cô.
Lương Mặc Nguyên chú ý tới, Đông Á hơi nghiêng đầu tới đây, khóe miệng mang một chút đường cong, ánh mắt kia có chút quyến rũ, nhẹ nhàng rơi vào trên mặt anh, gặp mặt ngay sau đó nhanh chóng rời đi, giống như chuồn chuồn lướt nước, có thể là do buổi tối dưới đèn, rất quyến rũ người.
Không đợi Lương Mặc Nguyện mở miệng, quần chúng bên cạnh vây xem hưng phấn nói: "Đúng vậy, nếu Mặc Nguyên là xưng là đứng thứ hai không ai dám xưng là đứng thứ nhất, lại nói Mặc Nguyên, cha cậu ở bệnh viện không sao chứ, một mình cậu làm sao lại trở về?"
Suy nghĩ của Đông Á tập trung ở trên những con bài, không có chú ý nghe những lời đối thoại ở phía sau, chỉ là qua một thời gian lâu, cô mơ hồ có cảm giác sau lưng xuất hiện một bóng người, ánh mắt liếc qua, người phía sau cao cao to to, ánh mắt nhìn lên bài của cô, trầm mặc không nói.
Đông Á có chút khẩn trương, nhớ tới lúc đi học, mỗi lần thi là giáo viên giám sát ở bên cạnh nhìn bài thi, chột dạ vô cùng. Trong nháy mắt có chút ngây người, chủ nhân của bóng dáng kia từ một hàng bài lý của cô nắm được một con, giọng nói trầm thấp ôn hoà hiền hậu vang lên gần trong gang tấc: "Đánh tấm này."
Cả nửa gương mặt Đông Á ở dưới ánh đèn lóe sáng đỏ bừng một chút, không dám ngẩng đầu nhìn anh, cô cố gắng tập trung chú ý ở trên bài, anh đánh ra lá bài kia xác thực là lựa chọn tốt nhất.
Bài mới vừa đánh ra, các tay chơi mạt chược đứng lên: "Giúp là không tính, giúp là không tính!"
Ngải Tiểu Nhu và Hoa tỷ nói đùa: "Này, Lương Mặc Nguyên, anh thiên vị như vậy, anh có để ý đến cảm giác của hai chị em nhà chúng tôi chưa?"
Lương Mặc Nguyên không lộ ra dấu vết mà liếc nhìn Đông Á, cười nói: "Tôi không giúp, cô ấy cũng sẽ như cũ thắng các người mà thôi."
Ngải Tiểu Nhu định lật đổ ván bài, ăn vạ nói: "Không tính không tính, ván này là không tính, Lương Mặc Nguyên, anh dứt khoát ngồi xuống chơi một ván."
Đông Á đúng lúc đứng lên, "Tôi cũng mệt mỏi rồi, các cậu chơi thôi." Cô nhìn Lương Mặc Nguyên bĩu bĩu môi, ý bảo anh ngồi xuống chỗ trống: "Lương Tiên Sinh, anh ngồi."
"Ai da, chơi một ván nữa đi cũng không muộn, ít nhất để cho chúng tôi xem xem hai người ai lợi hại hơn." Quần chúng ăn dưa không chê chuyện lớn, Ngải Tiểu Nhu không biết đánh thế nào, mở đầu miệng vẫn còn lớn, sau lại liền chơi mấy ván ngược đãi đến thương tích đầy mình, sớm nghĩ đổi lại, xem ra cơ hội đã đến, đẩy Đông Á đến chỗ ngồi của mình. Cứ như vậy, Lương Mặc Nguyên ngồi ở vị trí cũ của Đông Á, Đông Á đổi ngồi ở bên tay trái anh.
Máy mạt chược tự động sắp xếp lại con bài, đẩy tới trước mặt, mới bắt đầu một ván.
Quần chúng vây khẩn trương xem cuộc chiến, vừa suy đoán người thắng cuối cùng, nhóm đàn ông cho rằng Lương Mặc Nguyên sẽ ù, nhóm phụ nữ lại đặt hy vọng trên người Đông Á, nguyên nhân rất đơn giản, giống như Ngải Tiểu Nhu nói: "Đông Á dù gì cũng là giáo viên môn toán, giáo viên môn toán nên sẽ tính toán không sai."
Nhưng là giáo viên môn toán cũng có lúc tính sai, so với bây giờ, Đông Á cảm thấy mới vừa rồi bọn họ nói Lương Mặc Nguyên đánh bài rất giỏi, thật sự không giống giả, cái khác không nhìn đến, chỉ nhìn anh bình tĩnh, loại tự tin bình tĩnh này gim ở trong lòng giống như quân lâm thiên hạ* Đế Vương, tất cả đều đang nắm giữ.
Quân lâm thiên hạ*: vua, quân chủ, quân vương.
Đang tính bước kế tiếp đi như thế nào, người đàn ông bên cạnh lại đẩy ra một con bài, nhàn nhạt một câu: "Ù rồi."
"Nhanh như vậy!" Một nhóm người mở to hai mắt, đầu tiến tới, lần này không thể không tin phục.
Đông Á thật có chút mệt mỏi, đầu căng thẳng, cô muốn ra ngoài đi dạo, đứng lên nói với mọi người: "Tôi đi mua chút trái cây cho mọi người ăn."
Cô cầm ví tiền đi ra ngoài, đi chưa được mấy bước, sau lưng vang lên một tiếng bước chân, xoay người đi nhìn, Đông Á sững sờ, "Lương tiên sinh......"
"Làm sao anh....."
"Trái cây tôi gọi nhân viên phục vụ đưa tới."
Đông Á ngượng ngùng cười cười: "Tôi thiếu chút nữa quên anh là ông chủ của nơi này."
Lương Mặc Nguyên mím mím môi.
Trầm mặc đi một lát, anh đột nhiên mở miệng hỏi: "Mắt khỏe chưa?"
Đêm có chút sâu, trên hành lang vô cùng yên tĩnh, âm thanh của anh trầm thấp, dưới ánh đèn u tối có một loại hương vị đặc biệt.
"Tốt hơn nhiều." Đông Á đáp.
Lương Mặc Nguyên lại hỏi: "Trở về phòng nghỉ ngơi sao?"
"Ừ."
"Tôi đưa cô đi lên." Đêm quá khuya rồi, một thân một mình cô không an toàn.
Đông Á gật đầu một cái, sảng khoái tiếp nhận ý tốt của anh: "Cám ơn." Nói thật để cho cô một mình đi ở chỗ này vẫn có chút sợ sệt.
Lương Mặc Nguyên đi ở phía trước, Đông Á đi theo phía sau, ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông, bóng lưng bị ánh đèn kéo vừa nghiêng lại dài, dính vào trên vách tường.
Có lẽ là đèn trên tường mờ tối ánh sáng xuất hiện ảnh hưởng tới năng lực, Đông Á chớp mắt một cái, trong lòng dâng lên ảo giác, nhìn anh cô đơn bước đi như vậy, Đông Á không kìm được nhớ tới những lời đồn có quan hệ với anh.
"Lương tiên sinh." Cô bước nhanh hai bước đến bên cạnh anh, từ trong túi lấy ra một miếng khăn tay đã giặt sạch: "Còn nhớ rõ cái này sao?"
Lương Mặc Nguyên dừng chân, có chút khó hiểu nhìn cô.
Anh thật sự không nhớ rõ, khi được Đông Á nhắc nhở, Lương Mặc Nguyên mới mơ hồ nhớ tới, nhận lấy khăn tay lật xem một cái, ấn tượng chỗ sâu nhất dừng lại ở cổ thon dài và tiếng khóc khắc chế ẩn nhẫn.
Anh hé mắt, lần nữa quan sát cô nói: "Không ngờ là cô, thật xin lỗi không nhớ ra được......"
Đông Á thông cảm mà lắc lắc đầu, hai người vừa nói vừa đi đến cửa thang máy: "Tôi còn lâu mới không biết xấu hổ, vốn là nghĩ một người len lén khóc lớn một chút, không ngờ để cho anh thấy được, nhưng tôi thật sự rất cảm ơn anh."
Đông Á không nói gì đi xuống, bởi vì thang máy tới, hai người một trước một sau đi vào.
Có lẽ là bởi vì biết ngày đó người khóc thầm là cô, Lương Mặc Nguyên đột nhiên đối với nguyên nhân cô khóc thầm lại sinh ra hứng hứng đối, nhưng là chỉ là trong nháy mắt, tựa như sao băng xẹt qua, không lưu dấu vết.
Đây là chuyện riêng của cô, anh cũng không tiện hỏi nhiều, hỏi nhiều chính là vượt qua giới hạn bây giờ.
"Xem anh chơi mạt chược đặc biệt lợi hại, là yêu thích sao?" Một đường không nói chuyện thật sự quá buồn bực, Đông Á tùy tiện lượm một chủ đề cảm thấy hứng thú để tán gẫu.
Lương Mặc Nguyên cười cười: "Tôi thích trò chơi quân cờ, mạt chược lợi hại nhất, mở mang đầu óc."
Điểm này Đông Á giơ hai tay tán thành: "Bà ngoại tôi chính là ví dụ tốt nhất, đã tám mươi tuổi, còn mỗi ngày muốn chơi hai ván với các tay chơi mạt chược, người trẻ tuổi cũng không hiểu suy nghĩ của bà."
Lương Mặc Nguyên liếc nhìn cô: "Xem ra cô đánh bài tốt là do gen di truyền."
Đông Á gật đầu một cái: "Có thể nói là như vậy đi, người nhà của tôi đều là cao thủ đánh bài."
Bước chân của Lương Mặc Nguyên có chút dừng lại, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua tia khác thường: "Hả?"
Đông Á nghe không hiểu, định ngậm miệng, cảm giác hôm nay mình nói hơi nhiều, nói chuyện nhà với người mình mới quen biết.
Lương Mặc Nguyên lại đưa tay đút vào túi quần, khăn tay được cô giặt sạch sẽ xếp ngay ngắn chỉnh tề bị anh bóp vào lòng bàn tay, giống như một tảng đá đặt tại bên trong, phát trầm. Anh nhớ rất kĩ, ngày đó anh thuận tay cầm khăn tay đưa cho cô, hôm nay lại lấy trở lại, cảm giác là lạ.
Sau hai người một đường không lời, theo đuổi tâm sự riêng, vẫn đưa Đông Á đưa đến cửa phòng rồi chào tạm biệt, khăn tay kia vẫn không có lấy ra thêm lần nào nữa.