Những tháng ngày cô đơn trong nước mắt đó,
chỉ có vòng tay anh mới có thể đem đến cho em sự ấm áp, dũng khí và sức mạnh,
để xoa dịu nỗi đau trong lòng. Chỉ có anh mới có thể cùng em ngắm những áng mây
trôi cùng những chú chim bay lượn trên bầu trời kia. Những nỗi niễm ẩn khuất và
những giọt nước mắt không cất thành lời của em, chỉ có anh mới thấu hiểu được.
Thời
gian trôi lặng lẽ, khi mùa hạ vừa chuyển mình là đã thấy cái heo may của mùa
thu. Những chiếc lá khô bay xào xạc, những hạt mưa thu cũng mang theo âm thanh
tí ta tí tách gợi nhớ đến những chú chim oanh bay lượn của mùa xuân và những
bông hoa nở rực của mùa hạ. Duy nhất chỉ có hoa cúc vàng là vẫn đang tươi xanh,
bất kể mưa gió lạnh buốt, hoa vẫn nở rực rỡ.
Đời
người thường tồn tại hai trạng thái sống và chết.
Mọi
người vẫn hối hả đi trên đường, vẫn mặc những chiếc áo mỏng manh và vẫn giữ nụ
cười trên môi. Những người đã từng sống ở ven biển đã sớm quen với kiểu thời
tiết ẩm thấp của mùa đông và cái lạnh giá của gió biển. Hứa An Ly sống trong
một thành phố nhỏ ở miền bắc nên cô không quen với kiểu khí hậu của vùng biển
này. Vậy nên, dù nhiệt độ trong phòng hay ngoài trời đều trên âm độ, cô vẫn
luôn cảm thấy lạnh.
Có phải
vào mùa đông, con người thường trở nên kiệm lời hay không? Những ngày sau đó,
Hứa An Ly đã hoàn toàn biến thành một người xa lạ, ngay chính bản thân cô cũng
chẳng nhận ra mình. Rất ít khi thấy cô vui cười vì một chuyện gì đó. Cô không
muốn nói chuyện cũng chẳng muốn ai làm phiền. Ngoài lúc học bài ra, thời gian
còn lại Hứa An Ly đều nằm nhắm mắt trên giường trong ký túc xá.
Mấy
người bạn cùng phòng đã mấy lần lên kế hoạch để “xử” Thẩm Anh Xuân, cho cô ta
một bài học, nhưng đều bị Hứa An Ly phản đối.
Sự phẫn
nộ của Chu Lệ Diệp hoàn toàn có thể hiểu được, cô ấy đã nghĩ rằng: “Người khác
bất nhân, sao mình không thể bất nghĩa chứ? Nếu nói tới người thứ ba thì chính
Thẩm Anh Xuân mới là người thứ ba thực sự.”
Đã
chiếm đoạt của người khác lại còn già mồm? Chu Lệ Diệp tức giận nói Hứa An Ly
là kẻ hồ đồ! Làm người không thể quá khoan dung độ lượng được, nếu không người
ta sẽ coi cái sự khoan dung đó của mình là ngu ngốc! Hứa An Ly không hề giận
Chu Lệ Diệp, mà vẫn cứ an phận thủ thường như vậy. Chính vì thế, lại một lần
nữa Hứa An Ly được đặt cho biệt danh là “cô nàng ngốc vì tình”!
Tiết
học đầu tiên của buổi chiều là tiết chữa bài tập. Trông có vẻ như là đang nghe
giảng, nhưng thực tế cô đang viết nhật ký. Đó là thói quen của Hứa An Ly, cô
thích viết nhật ký khi tâm trạng không vui, đó chính là cửa sổ của tâm hồn cô.
Con
người không giống như lợn, ăn no rồi thì không thấy đói nữa. Tâm hồn trẻ thơ,
càng cần nhiều những cửa sổ tâm hồn như vậy mới có thể vui vẻ được. Từ sau khi
chia tay với Tiểu Khê hồi đầu tháng mười, thấm thoát đã lại đến tháng chạp.
Thời gian trôi đi nhanh như nước chảy, chẳng kịp nhớ rõ năm tháng cứ vùn vụt
trôi đi, những nỗi đau cũng được tích tụ lại lớn dần. Còn tuổi trẻ giống như
một ngọn nến đang cháy, càng cháy càng ngắn đi.
Hứa An
Ly cảm thấy mỗi ngày trôi qua với cô đều như những lỗ nhỏ, và thời gian giống
như những hạt nhỏ ly ti trong chiếc đồng hồ cát, chôn vùi những tiếng cười hồn
nhiên như sóng biển của cô trên con đường mà nó đã đi qua. Cô rất muốn nói ra
những tâm sự bấy lâu nay đang giấu ở trong lòng. Mở cuốn nhật ký trắng tinh ra,
giống như được trở lại với những tháng ngày xưa cũ, trở về với tuổi mười sáu
của cô và Tiểu Khê, những năm tháng ngây thơ và hồn nhiên. Tình cảm bạn bè bị
thời gian và không gian chia cắt của hai người, trong cái buổi chiều yên ắng
này, đã dần trở lại và quay về với cảm giác ban đầu của nó.
Nhật ký của Hứa An Ly
Ngày
5 tháng 11 năm 2003 – Vì anh mà vết thương lòng của em mới sâu sắc đến vậy.
Năm
tháng cứ thế trôi đi, từ ngày này qua ngày khác, từ mùa hạ với những sắc hoa
rực rỡ cho đến mùa thu với lá vàng rơi xào xạc, vội vàng theo từng bước chân.
Nó còn mang theo cả ký ức tuổi thơ đi về phía tương lai mờ mịt. Trong giấc mơ,
hoa nở rồi hoa tàn, nào ai biết? Mà có hỏi thế gian, thì năm tháng cũng đã già
rồi.
Mỗi một
lần đau, là một lần trưởng thành, là một lần chín chắn. Mặc dù chưa có có sự
chuẩn bị, mặc dù có những vết thương lòng khó lành lại, mặc dù cô đơn tới mức
vô định vô cảm, nhưng đó chính là sự an bài có ý nghĩa sâu sắc của số phận, là
con đường buộc phải đi qua để lớn lên.
Khi đặt
bút xuống, chợt nhớ đến bốn từ: “Vật thị nhân phi”. Còn có cả mấy câu thơ mà
không nhớ ai đã viết: “Niên niên tuế tuế hoa tương tư, tuế tuế niên niên nhân
bất đồng.”[1] Phải rồi,
năm nay mười bảy tuổi, sang năm đã là mười tám tuổi rồi. Ai rồi cũng bước qua
tuổi mười bảy, nhưng chẳng có ai mãi mãi ở tuổi mười bảy, đó chính là chân lý
của cuộc đời mà chẳng ai có thể thay đổi được.
[1]
Trích trong bài Đại
bi bạch đầu ông của Lưu Hy Di. Dịch
nghĩa: Năm qua năm lại hoa vẫn thế; Năm đến năm đi, người đâu còn như xưa.
Tại sao
lại phải gật đầu đồng ý bừa bãi theo ý người khác chứ? Mẹ hận tôi đến nghiến
răng nghiến lợi, bà cho rằng tôi bị điên khi làm một điều hết sức phi lý. Nếu
như bây giờ mẹ cũng mười bảy tuổi và sống trong thời đại của tôi, thì chắc
rằng, mẹ sẽ không mắng tôi là đồ điên và cũng không cắt đứt quan hệ với tôi.
Ngược lại, chúng tôi sẽ trở thành những người bạn thân thiết nhất của nhau.
Chúng
tôi thật sự sống ở hai thế hệ khác nhau. Chúng tôi là hai số phận khác nhau.
Có lẽ
do mẹ đã rèn cho tôi quá nhiều những thói quen và sự tự do, nên chính điều đó
khiến cho mẹ khó có thể chấp nhận được sự phản kháng đường đột đó. Nhưng đó có
được coi là sự phản kháng hay không? Khi mà tôi lúc đó chỉ là muốn sống một
cuộc sống chân thực cho chính mình dù chỉ một lần, tôi chỉ là không muốn bị
người khác sắp đặt cuộc sống mà tôi không thích. Tôi muốn tự bước đi trên con
đường của mình. Tôi muốn tự quyết định cuộc đời của tôi.
Nếu như
tôi không biết nỗi đau của sự vấp ngã, nếu như tôi không hiểu được không phải
cứ yêu là sẽ được đáp trả lại, thì làm sao có thể làm phong phú thêm cho cuộc
đời buồn tẻ và tuổi trẻ giản đơn được? Làm sao có thể thấm thía được lời của
mẹ: “Đàn ông không đáng tin đâu.” Chính vì bản thân tôi đã từng trải qua, nên
giờ tôi mới hiểu được, tại sao trong tình yêu lại có nhiều điều mơ hồ đến vậy.
Và tôi cũng hiểu, dù có yêu thật lòng, dù có yêu đến chết đi sống lại thì cũng
phải buông tay nếu người ta không thật lòng yêu mình.
Buông
tay, cũng là một cách yêu. Tình yêu không lời.
Nếu có
thể quay trở lại, nếu mẹ hỏi tôi, tôi vẫn không hối hận với sự lựa chọn của
mình. Chỉ có những người đã từng yêu, cho dù là đã chia tay thì mới hiểu được
thế nào là tình yêu. Không có tuổi xuân thất bại không rực rỡ, không có nỗi đau
mất mát, cũng không có sự tang thương.
Tôi
không cần một bến đỗ, nhưng đâu phải cuộc đời mãi lênh đênh?
Tôi
không muốn sống trong đau khổ, nhưng đâu phải cuộc đời mãi lênh đênh?
Tôi
không muốn sống trong đau khổ, nhưng đâu phải cuộc đời là viên kẹo ngọt ngào
bất tận?
Bởi vì
tôi nhìn thấy niềm hạnh phúc của anh và cô ta, tôi mới nhớ lại, trước đây tôi
và anh cũng đã từng có những phút giây ngọt ngào như vậy.
Khi tôi
trông thấy anh và cô ta tay nắm chặt tay, tôi chợt nhận ra rằng giữa tôi và anh
mọi thứ đã trở thành quá khứ và không thể quay lại được nữa.
Những
ký ức về anh cứ mãi đọng lại trong tâm trí và trong trái tim đau xót của tôi.
Anh là
nhân chứng cho tuổi xuân của tôi.
Anh là
một trong những bông hoa nở trong những tháng ngày rực rỡ của tôi.
Anh là
điều mà giá như mà tôi không có.
Anh mãi
mãi là tuổi mười bảy của tôi.
Nếu
thời gian có quay trở lại, tôi vẫn sẽ như trước đây, đứng bên đường, ngắm nhìn
anh từ xa. Anh đi về phía tôi, mỉm cười với tôi rồi nắm chặt tay tôi, trêu trọc
tôi, rồi giận hờn và rời xa tôi mà không nói một lời …
Bởi vì
anh mà vết thương của tôi mới thẳm sâu như vậy.
Ngày
8 tháng 11 năm 2003 – Nhớ cậu, Tiểu Khê
Thu đã
sang từ lâu, nhưng cảm nhận vẫn chưa rõ ràng. Nếu như ở thành phố của miền bắc,
thì mùa này đã là mùa đông phủ đầy tuyết rồii. Ở đây vẫn ấm áp. Nhưng mỗi khi
ngước mắt lên nhìn bầu trời hoặc ngắm những cây xanh đang nở hoa, tôi mới có
thể cảm nhận được rất rõ sự bao la của bầu trời và sự cô đơn của những cây cổ
thụ, nó giống như nỗi lòng của mình vậy.
Trong
nháy mắt, mùa hè vừa qua đi, nhưng trước mắt tôi giờ đã là mùa đông tuyết
trắng. những chú chim ẩn mình sau những cành cây xum xuê lá, những bông tuyết
trắng từ trên bầu trời xa xăm bay xuống, lấp đầy khoảng trống. Những chú chim
nhỏ mang theo chim con bay từ miền bắc sang miền nam tránh rét, để lại những
tiếng kêu cô độc, khiến cho con người không thể không nhớ đến những kỉ niệm
xưa. Tôi bỗng chợt nhớ ra, không biết đã bao lâu rồi, Tiểu Khê không ở bên cạnh
mình. Mình cũng rất lâu rồi không nhớ tới cậu. Vì một người mà cố quên cậu, rồi
cũng vì một người mà nhớ đến cậu. Tiểu Khê, có phải cậu cũng nhớ mình như vậy
không?
Là suy
nghĩ có phần hơi áp đặt, suy nghĩ bối rối, thậm chí muốn khóc.
Ha ha,
có phải vì những lời lẽ văn thơ này mà cậu sẽ cho rằng tớ đang u sầu không? Có
lẽ cũng có một chút.
Từ
trước tới giờ, ngoài cậu ra chưa có ai mắng tớ như vậy. Tiểu Khê, mình xin lỗi.
Mình vẫn muốn được tiêu tiền của cậu dù có đôi lúc là lãng phí, vẫn muốn bị cậu
mắng một lần, cậu càng mắng tớ như vậy, trong lòng tớ lại càng thấy dễ chịu.
Cảm
giác thật lạ lùng! Cậu mắng chẳng sai chút nào. Thời gian qua, tớ thực sự rất
ít nhớ cậu. Tớ cứ tưởng rằng mình đã quên cậu rồi. Nhưng tớ phát hiện ra một
điều tệ hại là những khi buồn, tớ vẫn nhớ tới cậu.
Tớ cứ
ngỡ rằng, tớ có thể quên được cậu một cách nhẹ nhàng giống như quên đi một
quãng thời gian trong quá khứ. Một đồ vật đã dùng qua, không để lại một dấu vết
nào. Những bỗng một hôm, giống như một trang giấy trắng do không cẩn thận đã bị
ướt, và những nét chữ chìm kia bỗng nhiên lại hiện lên. Đồ vật cũ sẽ để lại dấu
vết của quá khứ, quần áo cũ sẽ để lại mùi vị cơ thể của ngày hôm qua, tình bạn
cũ sẽ khiến người ta cảm nhận được mùi vị mồ hôi và mùi hương cơ thể nồng ấm
của cậu trong lòng bàn tay tớ.
Tớ đã
không giữ đúng lời hứa của mình, đã phản bội cậu, làm cậu thất vọng. Nhưng cậu
cứ mắng tớ đi! Cậu nên mắng tớ một trận từ lâu rồi mới phải. Nếu như cậu sớm
mắng tớ từ lâu thì chưa biết chừng chúng mình sẽ không xa nhau như thế này.
Haizz! Mà thôi không nói đến những chuyện này nữa, vì nói đến nó sẽ lại thấy
đau lòng.
Thôi
nói sang chuyện khác vậy. Cậu sống ở thủ đô Bắc Kinh thế nào? Sống ở thành phố
nơi mà các vị hoàng đế đã từng sống, chắc cậu cũng cảm thấy mình có được sự cao
quý và tôn nghiêm của hoàng thân quốc thích nhỉ? Cậu đã quen hết chưa?
Còn nhớ
một năm trước, chúng mình còn thề với nhau, sẽ cùng thích một anh chàng đẹp
trai, sẽ cùng học một trường đại học, sẽ tiếp tục ngồi cùng bàn, sẽ cùng lấy
một người đàn ông làm chồng. Vậy mà giờ đây chúng mình đã xa cách ngàn trùng.
Liệu
đây có phải là sự trưởng thành không?
Chỉ
trong một đêm, chúng ta đã không còn ở cái tuổi hồn nhiên nữa. Chỉ trong một
đêm, chúng ta bắt đầu phải ngẫm nghĩ lại những việc mình đã làm ngày hôm qua.
Suy nghĩ ấu trĩ, hành động trẻ con, còn nói mẹ chúng mình chẳng có tuổi xuân,
trách thầy giáo chúng mình là cổ lỗ sĩ, coi cái nháy mắt là lời thề non hen
biển, cho rằng tình yêu là tất cả. Thực ra, tình yêu chỉ là cái hôn trộm, đau
khổ nhưng hạnh phúc.
Không
có cậu, mình cũng không nhớ là đã từng mỉm cười hay chưa, mà cho dù là có cười,
thì mình cũng không biết trong lòng mình có thực sự vui hay không? Giống như
không có nước mắt rơi không có nghĩa là chưa từng khóc.
Cậu dạy
cho tớ biết suy nghĩ khi trưởng thành, cậu dạy cho tớ biết tự lập, dạy tớ biết
quen với sự cô đơn một mình, dạy tớ biết cách không dựa dẫm vào tình yêu của
người khác vẫn có thể sống vui vẻ, vẫn có thể tự do hát ca.
Với
nhiều lý do như vậy, nó đã nhắc nhở tớ phải nhớ đến cậu, mách bảo tớ rằng chúng
mình sẽ không rời xa nhau.
Tiểu
Khê, những ngày còn ở đại học B, ngày nào mình cũng nhớ tới cậu, lật giở từng
trang nhật kí cũ ra, trong đó có biết bao điều viết về cậu, viết về chúng ta và
những niềm vui mà chúng ta từng có. Cậu đã từng là người đặc biệt quan trọng
đối với mình, vậy mà cậu nói đi là đi ngay.
Được và
mất, mới làm phong phú tuổi trẻ chúng ta, phong phú cuộc đời buồn tẻ của chúng
ta. Đây là những điều mà mình thấy cô bạn cùng phòng Chu Lệ Diệp viết trong
quyển vở của cô ấy. Tiểu Khê, mắt mình đã không ngăn được những dòng lệ, mình
đã không kìm được lòng để nhớ đến cậu, như những ngọn sóng ấm áp từ sâu thẳm
trái tim mình cuộn tràn lên, không nhấn chìm được tất cả những gì đã qua. Tiểu
Khê, khi cậu không ở bên mình, ai sẽ cười cùng mình? Ai sẽ cùng mình đến cửa
nhà ăn của trường để tranh những suất cơm, những món ăn đầu tiên vừa mới nấu
xong? Cậu không ở bên mình, ai sẽ học bài cùng mình, cùng động viên nhau cố
gắng để luôn được xếp hạng nhất?
Mình
còn nhớ hai đứa cùng nhau đến sân trượt băng chơi, sau khi quậy tung trời rồi,
cậu nằm trên mặt sân băng và nói rằng: “Hứa An Ly, mình ghét cậu thích anh ta.”
“Cậu đố
kỵ!”
“Trong
sách nói, những người con trai mắt hai mí thường đa tình, không có cảm giác an
toàn. Mình không thích anh ta, vì vậy mình cũng ghét cậu thích anh ta…”
Tiểu
Khê, chúng ta là thiên thần của nhau. Mình không có những mong ước xa vời, chỉ
cần sống trong vui vẻ, không phải sợ hãi những tháng năm mang đến sự ấm áp đó
chúng ta bị gió cuốn đi, không còn phải sợ sẽ nuối tiếc khi tình yêu không còn
trên bước đường trưởng thành nữa.
Anh ấy
đã không đợi mình.
Tình
yêu cũng không chờ mình ở chỗ cũ.
Còn
mình, vẫn như hồi mười sáu tuổi, vẫn đứng ở cổng trường mẫu giáo nơi mà chúng
mình quen nhau để đợi cậu cùng với nụ cười như xưa.
…
Ngày
30 tháng 11 năm 2003 – Nếu như anh ấy không yêu tôi, tôi hy vọng anh ấy sẽ
không hạnh phúc
Mình đã
không còn nhớ rõ chi tiết chia tay nữa rồi. Vốn dĩ chẳng có ý định chia tay, nói
một cách chính xác hơn thì chỉ là vô tình lạc mất nhau mà thôi. Một ngôi trường
liệu có thể rộng đến đâu, mà từ sau cái buổi sáng chia tay nhau ấy, chúng tôi
không còn gặp lại nhau nữa, cả hai đã lẫn vào đám đông. Ông trời có thể sắp đặt
cho chúng ta gặp nhau trong dòng người đông đúc khi còn trẻ. Vậy mà, trong cùng
một khoảng trời của thành phố, trong cùng một ngôi trường mà vẫn chẳng có lấy
một vài cơ hội gặp mặt nhau.
Rốt
cuộc là ít gặp hay cố tình không gặp? Tôi cũng chẳng muốn biết. Phải làm thế nào
mới được coi là yêu sâu nặng? Tôi cũng chưa có câu trả lời, ở cái giây phút mất
anh, tôi cũng đã mất đi cái đáp án mà mình cần rồi. Lần đó, vốn định không nói
ra hết những điều thầm kín trong lòng tôi, cũng chẳng muốn cãi nhau với anh ấy.
Là anh ép tôi phải cãi nhau, cũng đồng nghĩa với việc cắt đứt nốt chút tình còn
vương vấn giữa hai đứa.
Tiểu
Khê, mình còn nhớ cậu đã từng hỏi mình, nếu cứ thế mà từ bỏ, cứ thế mà đi, thì
liệu có cam lòng không? Thực cam lòng sao được, khi trong đêm vắng lặng, vì anh
ấy mà mình mất ngủ, những lúc cô đơn một mình, mình đã khóc vì nhớ anh ấy. Giờ
nghĩ lại thấy chẳng có tác dụng gì, chỉ là tự chuốc lấy ưu phiền mà thôi.
Bởi vì
anh ấy đã quên mất quá khứ trong đó có mình.
Không
biết đó là tâm trạng gì, chỉ biết rằng, mình đã từng yêu anh ấy tha thiết, và
bây giờ cũng hận anh ta thấu xương. Tình yêu xen lẫn hận thù, cuối cùng thì
mình cũng đã hiểu được câu nói: Yêu càng nhiều, thì hận càng sâu.
Nếu như
không có được tình yêu mà mình mong muốn, thì hãy mong cho người mình yêu được
hạnh phúc. Tiểu Khê, mình cảm thấy đó là lời sáo rỗng, giả tạo và dối trá. Tình
yêu là công bằng nhưng rất ích kỷ. Không giành được tình yêu của một người cũng
có nghĩa là mình sẽ phải nhường lại anh ta cho một người con gái khác. Nếu là
cậu, liệu cậu có thật sự thấy thoải mái trong lòng? Liệu cậu có thật lòng để
chúc phúc cho họ không? Mình thấy đó là điều không tưởng, mình không làm được.
Mình đã
thử chúc phúc cho anh ấy. Nhưng tận sâu thẳm trong trái tim mình, từ sau khi
chia tay, mình mong cho anh ấy không hạnh phúc, mãi mãi không được hạnh phúc.
Chỉ có như thế, mình mới cảm thấy được an ủi phần nào. Không phải là đố kị,
cũng chẳng phải là hận thù, chỉ là muốn anh ấy hiểu rằng, cái hạnh phúc mà anh
cần, chỉ có mình mới có thể đem lại cho anh ấy, còn người khác là không thể.
Anh ấy không hiểu, không chấp nhận, vậy thì anh ấy có thể tìm đâu ra được hạnh
phúc?
Đây
chính là tâm nguyện duy nhất của mình, hy vọng anh ấy không hạnh phúc, ít nhất
thì cũng không được hạnh phúc hơn mình.
Không
biết có phải là do ông trời trừng phạt anh ấy hay là đang chiếu cố cho mình? Vì
mình thấy anh ấy cũng không hạnh phúc như mình nghĩ, anh ấy và cô ta cũng
thường xuyên cãi nhau, rồi lại đòi chia tay. Mình tưởng rằng, nhìn thấy họ như
vậy, mình sẽ hả hê sung sướng. Nhưng mình phát hiện ra rằng, dù có như thế mình
cũng chẳng thấy vui mừng chút nào. Mình thấy buồn với nỗi buồn của anh ấy, ưu
phiền với sự trầm tư của anh. Sao thế nhỉ? Mình làm sao vậy? Tiểu Khê, cậu hãy
nói cho mình biết là do mình hẹp hòi hay cố chấp? Do mình ích kỷ hay quá trẻ
con? Suy nghĩ của mình có đúng đắn không? Mình có phải là một đứa con gái xấu
xa hay không? Mình có phải là một người rất đáng ghét hay không?
Mình mơ
màng, mình mê man, mình đắm chìm trong cuộc sống của anh ấy mà không thể thoát
ra được.
Ngày
5 tháng 12 năm 2003 – Khi anh xuất hiện, bầu trời như rực rỡ hơn.
Tại sao
những lúc anh buồn, người xuất hiện bên cạnh em luôn là anh? Anh cho em bờ vai,
cho em sức mạnh, cho em lý do để tìm đến niềm vui và cho em lý do để tiếp tục
sống.
Em vẫn
biết rằng, em không hề yêu anh, nhưng em lại trao cho anh nụ hôn đầu, mặc dù em
không cố ý và cũng chẳng đoán trước rằng sẽ xảy ra chuyện gì với anh. Thậm chí,
ngay cả lúc anh hôn em, em cũng chẳng phản kháng, chẳng từ chối, mà chấp nhận
một cách nhẹ nhàng tất cả những điều bất ngờ ấy.
Cái
giây phút anh ôm chặt em trong lòng, em cũng không cảm thấy hạnh phúc, chỉ là
trong khoảnh khắc ấy, em cứ ngỡ rằng: Anh là… người ấy.
Nhưng
anh không phải là người ấy. Đàn ông ai cũng có những đặc điểm riêng biệt. Nếu
anh ấy là lửa thì anh lại như dòng nước mát, nếu anh ấy là mặt trời rực rỡ thì
anh như ánh trăng đêm mát lành. Sự tồn tại bất chợt của anh làm cho em nhớ đến
anh ấy, nhớ sự ấm áp, nhớ nụ cười hiền từ và nhớ cả giọng nói ngọt ngào đến khó
cưỡng.
Tần Ca
có rất nhiều cô gái vì anh mà đau lòng, còn anh, sao anh vẫn cố chấp nhìn về
phía em mà mỉm cười như vậy.
Một
người vốn lạnh như băng, nhưng lại mơ ước trở thành ánh nắng chói chang của mùa
đông trong lòng ai đó.
Em
không nói là em đang buồn, anh chắc chắn cũng biết rằng em đang không vui. Em
đang cố gắng mỉm cười, anh cũng biết rằng nụ cười đó của em là méo mó, là giả
tạo. Chỉ có anh ở bên cạnh, em mới thực sự thấy mình tồn tại.
Em
không biết anh đến từ đâu, rồi sẽ lại đi về đâu, nhưng em biết anh sẽ luôn ở
đây để chờ đợi em nở nụ cười. Nhưng người có thể làm em cười lại không xuất
hiện nữa.
Vì anh,
mà những chuyện khiến em giận giữ dần dần trở nên hòa nhã. Khi em đang chôn vùi
tuổi xuân của mình, anh luôn bên cạnh em, lấy những đau thương của em đặt vào
tim anh, lấy những tâm tư của em đặt vào tim anh, và lấy cả sự cô độc của em để
đặt vào tim anh.
Chỉ có
anh, chỉ có ở trước mặt anh, em mới có thể khóc một cách thoải mái như vậy, và
bộc bạch được hết nỗi phiền muộn trong lòng.
Trước
mặt anh, em mới thực sự là chính em. Cũng chỉ có anh mới lấp đầy được trái tim
trống rỗng của em, cho em niềm tin. Và cũng chỉ có anh, em mới không phải cô
đơn một mình. Khi đối diện với sự ra đi của thời gian, em mới không phải một
mình ngắm nhìn cánh chim bay lượn trên không mà nước mắt đầm đìa.
Nhưng
em không thể yêu. Em không thể động lòng trắc ẩn Tần Ca, đây là những lời thật
lòng mà em muốn nói với anh. Em biết anh sẽ đau khổ vì sự thật này bởi nó hơi
tàn nhẫn và không công bằng.
Những
tháng ngày cô đơn trong nước mắt đó, chỉ có vòng tay anh mới có thể cho em sự
ấm áp, dũng khí và sức mạnh, để xoa dịu nỗi đau trong lòng em. Chỉ có anh mới
có thể cùng em ngắm những áng mây trôi và những chú chim bay lượn trên bầu trời
kia. Những nỗi niềm ẩn khuất và những giọt nước mắt không cất thành lời của em,
chỉ có anh mới thấu hiểu được.
Trong
cái buổi trưa dưới ánh nắng chói chang đó, em đã không một chút do dự hay đắn
đo mà sà vào lòng anh khóc tức tưởi. Anh đã không chê cười mà cứ lặng lẽ động
viên em. Cứ như vậy, anh khiến em chợt giống như một đứa trẻ cần được bảo vệ
trong vòng tay anh vậy.
Em vẫn
luôn tự nhủ với mình rằng không được khóc. Vậy mà, trong vòng tay ấm áp của
anh, nước mắt em cứ lăn dài trên má và chảy mãi không thôi. Bao năm nay, có những
điều em ngỡ rằng đó là sự khởi đầu, nhưng thực chất, nó chưa hề bắt đầu. Em đã
trắng tay. Bây giờ khi giấc mơ đã tỉnh lại, Thượng Đế đã mang anh đến cho em.
Anh
cũng không đáng ghét như em nghĩ.
Chúng
ta là những người anh em tốt nhất của nhau, chỉ vậy thôi, được không anh?