Nhiều em gái chen nhau không phải để đăng
ký thi tiếng Anh cấp mấy, mà là bận học lớp dạy kỹ thuật trang điểm của các bậc
đàn chị, học khí chất, cách nói chuyện và cử chỉ của họ, thậm chí là học những
bí mật để làm sao có thể thu hút những anh chàng đẹp trai học lớp cao hơn.
Sau khi
ăn tối xong, không có việc gì làm, Hứa An Ly đi bộ dọc theo khuôn viên của
trường. Trong trường trồng rất nhiều cây dạ hợp, tán cây to đến nỗi che lấp cả
ánh mặt trời, tạo ra những bóng râm rộng lớn. Đây là loại cây nở hoa, những
bông hoa màu hồng lòe loẹt đầy quyến rũ, chỉ cần một làn gió thổi, chúng sẽ bay
lên không trung, giống như đang khiêu vũ. Ngẩng mặt lên, những cánh hoa đẹp như
nhung nhẹ nhàng rơi trên da khiến cho người ta không khỏi muốn chạm vào. Nó
khơi dậy tất cả những khát vọng từ nơi sâu thẳm nhất của trái tim, giống như
những cọng cỏ non đang từ từ nhú lên…
Hứa An
Ly ngẩng mặt lên, mặc cho những cánh hoa rơi trên da thịt.
Giữa
chẽ cây, có một đàn chim khách đang gọi nhau ríu rít. Ở một góc khuất ít người
để ý, một đôi uyên ương đang ngồi dưới gốc cây, thì thầm như mê sảng, rồi hôn
nhau, thể hiện tình cảm của mình. Đây là những “điều cấm” khi còn là học sinh
trung học. Đừng nói là hôn, hay nắm tay, nếu để thầy giáo bắt gặp, sẽ bị liệt
vào tội “tuyên truyền văn hóa phẩm độc hại”, đưa ra trước lớp thì đúng là mất
mặt. Ngay cả khi chuyển mấy lời nhắn nhủ cũng phải lén lút.
Chốc
chốc lại cúi xuống nhìn điện thoại, chiếc điện thoại vẫn im bặt. Gửi bao nhiêu
là tin nhắn, đến một tin hồi âm cũng không thấy. Cô như linh cảm thấy có điều
gì đó chẳng lành…
Nếu
đúng là vậy, Hứa An Ly nghĩ, cô nhất định phải nói chuyện với anh… Nhớ lại
những lời chị Thẩm nói, chị ấy không những quen biết, mà còn là bạn của anh.
Hứa An Ly chuyển động đôi mắt, nghĩ ra một ý tưởng. Buổi trưa, cô đứng đợi ở
cửa nhà ăn. Sau một hồi nhìn ngang, nhìn ngửa, cuối cùng cô đã tìm thấy Thẩm
Anh Xuân. Hứa An Ly xuất hiện trước mặt Thẩm Anh Xuân với bộ mặt mỉm cười.
“Chị
Thẩm.”
Thẩm
Anh Xuân và Từ Di đang đi cùng nhau, giật thót mình khi trước mặt xuất hiện một
vị “khách không mời” từ đâu bước tới. Lúc này Thẩm Anh Xuân tâm trạng đang
buồn, mí mắt thì sưng đỏ. Cô không bao giờ nghĩ cô và Đường Lý Dục lại có kết
cục như vậy, tất cả là do cái ả đang ở trước mặt gọi cô là chị Thẩm một cách
ngọt như mía lùi này. Dù cho trong lòng có tức giận đến mấy, hay đang phải cố
gắng kìm chế bản thân, thì cô vẫn muốn biết, cái ả trước mặt đã bán cái loại
thuốc gì.
Thẩm
Anh Xuân dừng bước, ngẩng đầu lên, mặt nhìn Hứa An Ly không chút biểu cảm.
“Chị
Thẩm, không nhận ra em à? Em là Hứa An Ly đây mà!”
“Nhận
ra chứ, đương nhiên là nhận ra rồi.”
“Em đã
nói rồi mà, Chị Thẩm, chị không được giả bộ trầm lắng trước mặt em như thế nữa
được không?” Hứa An Ly lắc lắc cánh tay của Thẩm Anh Xuân, Từ Di đứng bên cạnh
cũng không nói một lời, phong độ giống như một đại tướng.
“Chị
Thẩm, em muốn chị đưa em đi gặp Đường Lý Dục, có được không?”
“Em rất
nhớ anh ta à?”
Thẩm
Anh Xuân hỏi thẳng thừng, làm cho mặt của Hứa An Ly đỏ ửng lên, nhưng đó là sự
khẳng định.
“Chị
Thẩm, em là bạn tốt của chị, chị hãy nói thật cho em biết, anh ấy có người con
gái khác rồi phải không?”
“Đúng!”
Thẩm Anh Xuân chưa kịp phản ứng, Từ Di đứng bên cạnh đã thay cô trả lời nhanh
gọn.
“Thật
như vậy sao?” Nhìn Từ Di không giống với đang trêu đùa, trong lòng Hứa An Ly
trở nên trĩu nặng.
“Em cho
rằng anh ta yêu em? Rất rất yêu?” Thẩm Anh Xuân hỏi lại.
“Vâng.
Có lẽ là vậy.” Hứa An Ly thừa nhận một cách nhút nhát.
“…”
Thẩm Anh Xuân nhìn Hứa An Ly không khỏi kinh ngạc.
“Chị đã
nhìn thấy bạn gái của anh ta, cô ấy xinh hơn em, có tiền đồ hơn em, họ rất yêu
nhau. Theo suy đoán của chị, anh ta không yêu em đâu. Hứa An Ly, em không có
chỗ trong trái tim của anh ta.”
Nói
xong, Từ Di kéo Thẩm Anh Xuân vội vàng rời đi.
Hứa An
Ly bị bỏ lại một mình đứng trên bậc thềm. Từ trên bầu trời xanh thẳm, những vạt
nắng chói chang của mặt trời buổi trưa chiếu rọi xuống cô gái đang đứng ngây
người.
Cô muốn
đuổi theo họ. Cũng có thể họ đang trêu đùa cô. Trong trường đại học B, những
việc người ta lừa nhau như thế này không phải xảy ra lần đầu. Nhưng bóng dáng
của hai người đã biến mất trong đám đông. Hứa An Ly không tìm được bọn họ.
Những
ngày này, tâm trạng của Hứa An Ly rơi vào trạng thái nặng nề khủng khiếp. Ánh
sáng mở ảo của mặt trời lúc xế chiều đã in hằn bóng dáng của của Hứa An Ly lên
mặt đất, làm cho bóng hình của cô càng thêm lẻ loi cô độc.
Không
có bạn bè, càng không thể tùy ý tìm một người để tâm sự. Sự hiếu kỳ và hưng
phấn của cô sinh viên năm thứ nhất đã dần trở nên tẻ nhạt, thậm chí còn ảm đạm.
Đột nhiên nghĩ lại cuộc sống khi còn thời trung học, được ở bên cạnh Hà Tiểu
Khê, đến những ngày khó khăn nhất đối với cô cũng vẫn tràn ngập tiếng cười. Giờ
cô bạn ấy đã đến BW, nơi mà thời trung học họ đã từng hứa với nhau là sẽ cùng
nhau đến.
Đàn
chim khách bay qua đầu, lảnh lót tiếng cười. Khi mới đặt chân đến đại học B,
lần đầu tiên Hứa An Ly nhìn thấy có nhiều chim khách đến vậy. Chúng ríu ra ríu
rít gọi nhau ngay trên đầu, cứ như là sắp có vận may gì đến với cô vậy. Sau này
cô mới biết, Thanh Đảo là thành phố có rất nhiều chim khách. Cho dù là mùa đông
lạnh giá, hay là mùa hè nóng nực, cũng đều nhiều như vậy. Trong lúc Hứa An Ly
đang đứng ngây người, có mấy con chim khách sà xuống đậu ngay trước mặt, ríu
rít với cô giống như đang an ủi, nhìn chúng tôi đông vui chưa này, chúng tôi
đều là bạn của nhau, không giống như loài người các bạn, tự tạo ra bình phong,
để rồi sống phải kìm nén.
Hứa An
Ly đã bị một chú chim khách nghịch ngợm pha trò, cô nói với nó, từ nay về sau
chúng ta trở thành bạn tốt của nhau nhé. Có điều gì phiền muộn tôi sẽ tâm sự
với bạn, bạn cũng phải chia sẻ với tôi những điều hạnh phúc của bạn. Dường như
hiểu được lời nói của cô, con chim khách gật gật đầu. Được! Chúng ta ngoắc tay
thề.
Chim
khách ríu rít cười. Đại khái là nó nhận ra rằng, người bạn này không độc ác như
nó vẫn nghĩ về loài người.
Ngoài
đọc sách, ngủ, chẳng có việc gì làm, chi bằng tự biến mình thành con mọt sách.
Đọc sách đến chết không khéo lại liệt vào hàng danh tiếng, mãi mãi bất tử!
Chỉ cần
là chữ, là sách, vớ được là cô đọc! Một ngày có hai mươi tư tiếng, nhưng cô có
thể đọc thành bốn mươi tám tiếng đồng hồ, thời gian còn lại là cô đọc trong mơ.
Như thế, trí não mới không bị trống rỗng, như thế cô mới không có thời gian
“nghĩ ngợi lung tung”, để rồi tạo cơ hội cho những buồn chán ấy quay trở lại.
Khuôn
mặt ảm đạm và đờ đẫn, cô bỗng dưng muốn khóc nhưng không tài nào khóc được.
Những
người khác không như vậy. Vừa mới vào năm thứ nhất, mọi thứ đều rất mới mẻ,
tình cảm mãnh liệt bộc phát đang dâng trào. Toàn những khuôn mặt niên thiếu đắc
chí một cách tùy tiện. Không phải học nhiều như năm thứ hai và thứ ba, cũng
không phải đi khắp nơi thể hiện mình như năm cuối.
Sinh
viên năm thứ nhất có rất nhiều mơ ước và đam mê, tiền đồ đầy xán lạn, năm tháng
còn dài. Tuổi tác đến rồi đi, như những nụ hoa đang chờ được nở. Nhiều em gái
chen nhau không phải để đăng ký thi tiếng Anh cấp mấy, mà là bận học lớp dạy kỹ
thuật trang điểm của các bậc đàn chị, học khí chất, phong thái nói chuyện và cử
chỉ của họ, thậm chí là học những bí quyết để làm sao để thu hút được những anh
chàng đẹp trai học ở lớp cao hơn.
Hứa An
Ly ở phòng 302, trong phòng có bốn người, ba người trong phòng có thể được xem
như là mỹ nhân đẳng cấp, người còn lại thì được xem như là nằm giữa ranh giới
của mỹ nhân và không phải là mỹ nhân. Hay có thể nói, cô ấy cũng đẹp, nhưng vì
xuất thân từ nông thôn, kinh tế gia đình khó khăn, vì vậy những chiếc áo vừa
dài vừa to đã che đi vẻ đẹp của cô.
Hứa An
Ly là một trong những người đẹp của phòng, một người nữa là người mẫu nghiệp dư
tên Chu Lệ Diệp. Cô ta đang dạy cho mọi người một bài học liên quan tới việc
làm thế nào để từ con vịt xấu xí trở thành con thiên nga xinh đẹp, nó được gọi
là: Ý nghĩa thực tiễn của thẩm mỹ.
Nếu như
công nương Diana không phải là cô gái xinh đẹp, thì thái tử Charles đã không
phải lòng cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, và chiếm được cả sự đồng ý của nữ
hoàng. Từ một cô gái Lọ Lem có thể trở thành công nương của nước Anh sao? Sắc
đẹp đã đưa cô từ trần gian đến thiên đường.
Nếu
Chương Tử Di không có vẻ đẹp mê hồn, thì cô có thể trở thành một ngôi sao điện
ảnh nổi tiếng thế giới không? Sắc đẹp đã khiến cho không biết bao nhiêu đàn ông
phải phát điên vì cô.
Như vậy
có thể nói, vẻ đẹp là động lực để sống và tận hưởng cuộc sống. Ở Thiên Tân có
một cô gái tướng mạo xấu xí, phải đi xin việc nhiều lần, nhưng đều thất bại.
“Vì
thế, các chị em, vì tình yêu lãng mạn của chúng ta, để thành công, bất luận thế
nào chúng ta cũng đều phải biến mình thành mỹ nhân…”
Đây là
khóa học không được chuẩn bị trước giáo trình, nhưng lại nhận được rất nhiều sự
ủng hộ nhiệt tình. Nếu như khóa học này công khai đổi thành môn học tự chọn,
nhất định số người học sẽ đông đến vỡ cả giảng đường. Toàn bộ sinh viên đại học
B đều chọn môn học tâm lý tự chọn này.
Cô gái
có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại rất nhiệt tình Chu Lệ Diệp vì thế đã trở thành
trưởng phòng của phòng 302, chuyên gia tư vấn hình ảnh.
Hứa An
Ly không thích thú với mấy việc này.
Chu Lệ
Diệp kết thúc bài diễn giảng, mọi người đều khen hay, vỗ tay nhiệt liệt. Duy
chỉ có Hứa An Ly có tai mà như điếc! Đây là sự thách thức đối với năng lực và
quyền uy của Chu Lệ Diệp.
“Này họ
Hứa kia, nói cô đấy! Cô đang bị thất tình hay đang yêu đơn phương? Nghe rõ
không? Nghe rõ rồi thì hãy trả lời thành khẩn!” Âu Dương Tuyết gia nhập vào phe
cánh.
Hứa An
Ly sững sờ nhìn bọn họ. Cô không biết phải nói điều gì.
Tít!
Trong lúc hai bên đang giằng co, tiếng điện thoại đã phá vỡ sự đối đầu im lặng
và khó xử.
“Là bạn
trai của cô gọi đến phải không?” Tiểu Bạch quay đầu lại, hứng thú nhìn chằm
chằm vào chiếc điện thoại của Hứa An Ly hỏi.
Hứa An
Ly cúi đầu xuống, là tin nhắn. Trong lúc hoảng loạn, cô không biết mình đã nói
lời gì sai, nhưng cũng vội vàng sửa lại: “Không phải.” Nhìn họ có vẻ như đang
đồng lòng chĩa mũi nhọn vào cô. Hứa An Ly đành im lặng, bởi tính cách của cô
hơi hướng nội một chút. Tuy từ trước đến nay cô luôn luôn sống đoàn kết với bạn
bè, chưa từng bị ai ghét bỏ, nhưng giờ đây, cô đã trở thành “người ngoài hành
tinh” trong ký túc. Bạn cùng phòng hễ có việc gì đều làm cùng nhau, nhưng họ
lại không hề gọi cô lấy một tiếng. Trước thái độ đối xử của mọi người, Hứa An
Ly cũng chẳng biết phải làm sao!
Dứt
khoát phải tắt điện thoại, mình cũng chẳng cần xem. Cả ngày lên lớp, cô đều
không mang theo điện thoại, vứt ở trên giường trong ký túc. Thực sự với tâm
trạng lúc này, cô chỉ muốn ném nó xuống đất vỡ tan.
Trở về
ký túc khi trời đã muộn, mười giờ đêm!
Mọi
người trong ký túc đều bận rộn, người thì vệ sinh cá nhân, người thì ăn vặt.
Chu Lệ Diệp vừa mới rửa chân, đang ngồi trên giường soi gương. Cô cho rằng
người ta sẽ trẻ ra nếu chịu khó soi gương. Tiểu Bạch cười cô, trẻ hơn nữa để
cậu mặc quần thủng đít à?! Chu Lệ Diệp nói, lý luận của cô không phải không có
bằng chứng, đây là do các chuyên gia dưỡng sinh nói. Tiểu Bạch là người có dung
nhan thuộc loại an toàn nhất trong ký túc, cho nên khi nghe Chu Lệ Diệp nói
vậy, tối nào về đến ký túc, cô cũng treo một chiếc giương nhỏ trên đầu. Cô còn
hỏi Chu Lệ Diệp phải soi bao nhiêu lần mới có thể trở thành tiểu mỹ nhân mặc
quần thủng đít? Muốn trở thành mỹ nhân cả đời thì soi cả đời, cho đến khi chết.
Điện
thoại đổ chuông. Chu Lệ Diệp dẩu mồm, ra hiệu Tiểu Bạch nghe điện thoại, trong
mồm Tiểu Bạch vẫn còn miếng chuối chưa kịp nuốt, suýt chút nữa là bị nghẹn.
Đáng lẽ
phải ba bước chân giờ rút ngắn lại chỉ còn một bước, cô ta chạy đến nghe điện
thoại. Chỉ thấy cô nói hai tiếng “ừ à”, “đợi nhé” rồi đặt điện thoại sang một
bên. Chu Lệ Diệp ngồi bên này tò mò hỏi nhỏ, nam hay nữ? Biểu hiện của Tiểu
Bạch làm một động tác chẳng thú vị gì, nhoài người lên cái bệ cửa sổ, đầu thò
ra ngoài, gọi người đang ở trong phòng rửa mặt: “Hứa An Ly, điện thoại.”
Hứa An
Ly đang đánh răng trong phòng rửa mặt, xúc miệng, đây là thói quen trước khi đi
ngủ của cô, thói quen ấy không bao giờ thay đổi.
Vừa
đánh răng, vừa lẩm bẩm, điện thoại của mình? Ai gọi cho mình nhỉ? Ngớ người,
hoảng hốt từ trong phòng vệ sinh chạy về hướng ký túc xá, đột nhiên không hiểu
sao cô lại trở nên căng thẳng.
Thình
thịch! Nhịp tim càng lúc càng đập nhanh hơn. Giống như kiểu thiếu nữ lần đầu
tiên hẹn hò, chuẩn bị ra cửa đi gặp người đã mong chờ từ lâu, mặt đỏ ửng. Không
kịp lau bọt kem màu trắng ở trên môi, cô chạy thục mạng đến bên điện thoại. Chu
Lệ Diệp, Tiểu Bạch đứng sau lén lút nhìn trộm cô, nhìn vào miệng cô để hóng
chuyện.
Ánh
trăng bên ngoài cửa sổ xuyên qua cửa kính lặng lẽ chiếu xuống sau lưng Hứa An
Ly, chiếc áo ngủ màu sáng hiện rõ từng đường cong mờ mờ ảo ảo trên cơ thể của
cô gái đang độ tuổi thanh xuân.Taycầm ống nghe run run vẻ lo lắng. Có phải là…
“Tôi
là… Hứa… Hứa An Ly.” Giọng nói rất nhẹ!
“…”
“A lô…
Nói đi ạ.”
Người ở
đầu dây bên kia giống như đã gác máy.
Không
gian yên tĩnh, lòng người yên tĩnh, tất cả đều yên tĩnh. Thình thịch! Thình
thịch! Nhịp tim đập nhanh hơn. Không dám suy nghĩ tiếp. Nhưng sự im lặng này
lại càng khiến cô thêm bất an và lo lắng. Trong lòng bàn tay cầm điện thoại của
An Ly đang lấm tấm những giọt mồ hôi. Cô gắng thở thật sâu, cố gắng để thở! Hứa
An Ly cảm giác tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Có bao
nhiêu nỗi nhớ, muốn nói cho cô biết, nhưng sau khi nghe thấy “A lô, tôi là Hứa
An Ly”, đột nhiên lại không biết nói gì nữa. Cô thấy thật khó chịu trong lòng.
Điện thoại đã thông một hồi lâu, chỉ nghe thấy những âm thanh nhè nhẹ phát ra
từ đường dây. Một tiếng gọi An Ly, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Trái
tim nặng trĩu như muốn rụng rời. Người cũng không còn nhẫn nại.
“Đáng
ghét, gọi điện thoại đến mà không nói gì.” Ngữ khí không hài lòng mang đầy sự
kìm chế và giận dữ!
“Hứa An
Ly, cậu vẫn còn mặt mũi để nói tớ à, tớ gửi cho cậu bao nhiêu là tin nhắn, một
tin cậu cũng chẳng thèm quan tâm, như thế là ý gì vậy? Ông già đã làm cho cậu
trời xoay đất chuyển rồi thì sao còn nhớ ra được tớ là ai chứ! Trọng sắc hơn cả
bạn!”
“Cậu
không cần phải nói với tớ rằng cậu đang sống trong tình yêu ngọt ngào, không hề
hối hận vì sự lựa chọn của mình! Hứa An Ly, cậu không thèm quan tâm đến tớ thì
thôi, tớ sẽ không bao giờ cầu xin cậu, xem như chúng ta đã chia cắt.”
Không
đợi Hứa An Ly nói, đầu dây bên kia đã gác máy. Hứa An Ly ngây người nhìn vào
chiếc điện thoại bàn màu đỏ.
Không
khí trong phòng yên tĩnh lạ thường, mọi người đều phải nín thở, nhìn Hứa An Ly
không hiểu chuyện gì. Trong lúc cô đang đần mặt chưa lấy lại tinh thần, thì
tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Trong
căn phòng yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại vang lên nghe đến chói tai. Hứa An
Ly đưa tay ra cầm lấy điện thoại.
“Cậu
không nói với tớ lấy một câu là ý gì vậy? Không vui vì tớ gọi điện đến làm
phiền cậu sao? Hay là tớ nói sai? Được thôi, từ nay về sau cậu cứ tận hưởng
tình yêu, tận hưởng những giây phút bên ông già của cậu, tớ sẽ không làm phiền
cậu nữa, cậu chỉ cần tình yêu, đâu có cần tình bạn!”
“Không
phải…” An Ly vội vàng nói xen một câu.
Trong
nháy mắt đầu dây bên kia im lặng.
“… Anh
ấy đã thay đổi tình cảm rồi.” Không phải là nghi ngờ, mà là ngữ khí khẳng định.
Mặc dù được nghe qua một thiết bị cầm tay, nhưng câu nói này giống như một quả
bom. Mất một hồi lâu, Hứa An Ly mới lấy lại được tình thần.
“Hứa An
Ly! Cậu có phải là cô ngốc không vậy?”
Âm
thanh gác máy. Hứa An Ly không muốn nói thêm chuyện này trên điện thoại.
Dù có
là cô gái thông minh đến mấy, khi bập vào yêu thì chỉ số IQ cũng đều là con số
không. Rốt cuộc câu nói này là chân lý hay sai lầm?
Bầu
không khí trong ký túc trở nên bí hiểm. Hứa An Ly lấy tay lau những vết bọt
trắng đã khô nơi khóe miệng, chui vào trong màn, không có bất cứ động tĩnh gì.
Mọi người nhìn nhau, im lặng không nói nửa lời nhưng mắt thì không rời khỏi Hứa
An Ly. Bọn họ hẳn đang tò mò muốn biết chuyện gì đã khiến cô mấy ngày nay trở
nên tách biệt với mọi người như vậy.
Mở điện
thoại di động, có đến mười tin nhắn chưa đọc. Vội vàng kéo xuống, thậm chí chưa
kịp đọc nội dung, chỉ là muốn xem thử có phải… Cô nín thở, kéo xuống tận tin
nhắn cuối cùng.
Không
có, không có tên của anh, tất cả đều là tin nhắn của Hà Tiểu Khê. An Ly lần
lượt xem từng tin một.
…
Hứa An
Ly đột nhiên trào nước mắt, không biết cô khóc vì đường xa cách trở nhưng vẫn
nhận được sự quan tâm ấm áp của tình bạn, hay đang khóc vì tình yêu mờ mịt của
mình?
Từng
giọt, từng giọt nước mắt, rơi trên màn hình điện thoại, làm mờ đi tất cả mọi
thứ.
Trước
khi bước vào tuổi mười sáu, tất cả những gì cô có là hạnh phúc, vui vẻ. Cô
không hiểu thế nào là vụn nát, không hiểu thế nào là nỗi đau, thế nào là sở
hữu, cũng không hiểu thế nào là mất mát.
Để có
được một chiếc đĩa CD hay, cô có thể dành nửa buổi sáng chạy khắp thị trấn; để
được một lời khen của thầy giáo, cô đã quyên góp tất cả số tiền tiêu vặt mà mẹ
cho; bạn bè không vui, cô cũng đồng cảm theo…
Bất
ngờ, trong lòng trào lên một cảm giác chua chát khó chịu. Đến mắt cũng chẳng
dám chớp, bởi nếu chớp mắt, sẽ làm từng giọt lại từng giọt nước mắt rơi…
Ngoài
thời gian, không có thứ gì là vĩnh cửu. Trong vũ trụ này, con người trở nên nhỏ
bé như hạt cát.