Gửi Nỗi Buồn Bay Theo Cơn Gió

Chương 42: Chương 41



- Sợ không? – Kun quay ra hỏi Shi.
Shi chẳng trả lời, chỉ háo hức xem có con ma nào không, nên bơ luôn lời Kun hỏi. Thấy Shi bơ mình, Kun cũng chẳng hỏi han gì nữa. 2 người đang đi sát cạnh nhau, tay Shi vô tình chạm vô tay Kun, làm Kun cảm thấy nóng gáy. Tiếc là Shi lại bình thường như không.
Lúc Shi không để ý, Kun lại cố tình để tay mình chạm thêm 1 lần nữa. Shi vẫn không chút cảm giác. Thái độ của Shi đã làm Kun tiến tới luôn, Kun nhanh nhảu nắm lấy tay Shi lôi đi. Shi biết, nhưng cứ để như vậy, đâu mất mát gì.
Kun chưa từng sợ ma, cũng chẳng hề sợ, nhưng tại sao, khi 2 người bị 1 đám ma bao vây, lồng ngực Kun đập mạnh, như sợ hãi. 1 mảnh kí ức nhỏ bé tràn vào trong đầu Kun.
Lúc Kun 5 tuổi…Đang cùng Ken chơi ở trường…1 đám học sinh cũng tuổi bao vây quanh 2 người.
- Đúng là 2 thằng công tử bột – Hs 1.
- Tụi nó hình như là bị cha mẹ bỏ rơi rồi đó – Hs 2.
- Nghe nói, cha mẹ tụi nó chưa từng ở nhà quá 1 tuần. Chắc chắn là bỏ rơi tụi nó rồi. – Hs 3.
Ken đứng dậy, tay nắm thành nắm đấm, ánh mắt hiện rõ thù hận. Kun ngắn lấy tay áo Ken, không cho Ken tiến thêm 1 bước nữa. Nghe thấy lời nói của 3 thằng lỏi kia, lại bao nhiêu người nữa vây quanh 2 cậu nhóc 5 tuổi.
- Nghe đồn 2 người này hình như là con của tình lữ đó – Người 1.
- Tưởng gia thế giàu có cỡ nào. Cuối cùng cũng chỉ là loại phá hoại hạnh phúc gia đình người khác – Người 2.

Biết bao nhiêu lời đồn thổi không hay về mẹ của 2 cậu, mọi người đều nhìn các cậu với ánh mắt khinh bỉ. Đúng là Ken và Kun là con của tình lữ, nhưng tình cảm mà ba cậu dành ẹ là thật lòng, các cậu đều biết. Thực ra, lần cưới đầu tiên của ba cậu là do bị ép buộc, người ông yêu chính là mẹ cậu, nhưng bà vợ cả kia không thích sự có mặt của mẹ, cũng như tình cảm của ông ta dành cho người đàn bà đó. Mẹ Kun, Ken ra sức bị hành hạ. Mẹ quyết định bỏ đi 1 thời gian dài, nhưng sau đó mới biết đã mang thai 1 cặp song sinh.
Mẹ cậu thực ra chỉ là 1 đứa trẻ mồ côi, khi tìm lại được gia đình thật sự thì cũng là lúc ông ta đến cầu hôn. Tuy ban đầu mẹ Kun, Ken không đồng ý, nhưng vì nghĩ đến con, nên quyết định lấy ông ấy làm chồng, cũng bởi vì bà ấy vẫn còn yêu bố Kun, Ken.
- Im đi – Kun đứng dạy, tức giận hét lên.
Mọi người còn nhìn Kun khinh bỉ hơn nữa, 3 thằng nhóc kia không giữ thể diện gì hết, lao vào đánh Kun, Ken xối xả. Kun và Ken nằm trên đất, co ro, ôm chặt lấy đầu và che mặt, mặc sức cho 3 thằng lỏi kia đánh đập.
Từ khi đó, Kun sợ hãi cảm giác mọi người đứng xung quanh cậu, cũng từ đó ít tiếp xúc với người khác hẳn. Nhưng bây giờ đã vượt qua được, hết sợ rồi.Vậy tại sao bây giờ Kun lại sợ đến thế.
Chợt thấy thái độ kì lạ của Kun, Shi tức mình, dùng 1 cước đá văng bọn chúng đi hết, sau đó kéo Kun chạy đi. 2 người chạy, chạy đến khi thấy được 1 căn phòng, chạy vào đó. Biết bao nhiêu thứ bẫy, kinh dị đặt ra nhằm trêu đùa mấy vị khách, nhưng với Shi thì chẳng là gì, nhanh lẹ vượt qua hết.
Vào được căn phòng, tự dưng 1 bức tường đổ ập xuống, bịt chặt lối ra. Kun ngồi dựa vào tường, khuôn mặt còn vương vấn chút sợ hãi, ngồi co ro.
- Anh sợ ma à? – Shi.
Không nghe thấy tiếng trả lời, chỉ thấy Kun co ro, nhìn về phía lối ra đã bị chặn, đôi mắt chưa đầy mặc cảm. Shi tiến đến chỗ Kun, ngồi bên cạnh Kun, nhưng thấy Kun hình như còn e sợ cả Shi.
- Tránh…xa…tôi ra – Kun ngồi cách xa Shi 1 khoảng.
Lúc này, tại phòng điều khiển. Tất cả các loại máy móc điều khiển đều đang bốc khói nghi ngút, toàn bộ điện đều đã ngắt.
Mọi người sợ hãi chạy toán loạn, còn 1 số người vẫn đang vui vẻ đi tiếp. Shi nghe thấy văng vẳng tiếng thông báo…
- Hiện tại máy móc đang gặp trục trặc, vì an nguy của mình mọi người nên nhanh chóng ra khỏi đây – Tiếng thông báo vang lên chỉ trong vòng vài giây cỏn con trước khi điện bị ngắt hẳn.
Nhưng họ không biết rằng Kun và Shi vẫn đang bị kẹt trong đó. Shi nghe thấy tiếng thông báo, định tìm cách đập thử bức tường này, nhưng thật sự, chỉ mình Shi thì không thể.
Shi chạy đến chỗ Kun, kéo lấy cổ áo.
- Cậu còn thời gian cho việc vớ vẩn ấy sao. Đừng đắm chìm vào quá khứ nữa, mà hãy hướng về tương lai ấy – Shi lay lay người Kun.
Nhưng Kun vẫn đờ đẫn, mặc cho Shi có lay lay bao nhiêu lần. Shi vòng 2 tay qua cổ Kun, ôm Kun thật chặt. Kun bây giờ mới thoát ra khỏi thế giới nội thâm sâu thẳm.
( T/g : Anh này biết lựa thời cơ phết )

Kun nhìn xung quanh, cộng thêm với trí nhớ nửa tỉnh nửa mơ của mình, Kun nhận ra tình huống bây giờ. Nhưng Shi vẫn đang ôm Kun. Kun lại ngồi yên tận hưởng.
- Tỉnh rồi phải không? – Shi nói xong bỏ Kun ra, bởi vì Shi không muốn để Kun nghe thấy trái tim đang đập thình thịch không thôi này của mình.
Kun cuối cùng cũng chắc chắn quyết định của mình không hề sai, đó là việc yêu Shi. Bởi ban đầu, Kun chỉ có ý định trêu chọc Shi 1 chút, như những đứa con gái đã từng qua tay Kun. Nhưng không ngờ, người rung động lại chính là Kun, chứ không phải là Shi.
- Đưa tôi đến đây, là ý gì? – Shi đã nghi ngờ từ đầu rồi.
- Thực ra, tôi cảm thấy cậu hiện tại đang rất buồn, mặc dù biểu hiện không khác gì bình thường, nhưng tôi lại cảm nhận được nỗi buồn thầm kín của cậu. Tôi muốn cậu được vui vẻ - Điều Kun nói vô cùng đơn giản, Kun thản nhiên nhìn Shi cười.
Mặt Shi đỏ lựng lên, tại vì đang ở trong bóng tối nên Kun không thấy được.
- Phá tường ! – Shi chỉ nói 1 cụm từ vô cùng ngắn gọn.
Kun cố gắng tìm thứ gì đó phát sáng, chiếu vào bức tường, sau đó nhìn thật kĩ, nuốt nước bọt thật chậm sau đó quay ra nhìn Shi. Mặt Shi không hằn bắt cứ 1 tia cảm xúc nào, chỉ nhìn Kun như khích lệ.
Không biết Kun và Shi đã làm gì, nhưng chỉ biết là bức tường vỡ vụn, 2 người an toàn ra ngoài. Ra đến bên ngoài, Kun chuẩn bị đi thì Shi nắm lấy tay Kun, chậm rãi nói.
- Cám ơn ! – Shi nói xong bước lên trước, xoay gót đi mất.
Kun mặt đỏ lựng, hình như…lúc nãy, Shi cười…
Shi vừa về đến nhà, Yu và Jin lo lắng chạy ra hỏi han.

- Việc tôi nhờ cậu…- Shi nói ngắt quãng.
- Đã xong – Jin nghiêm trang trả lời.
Shi cũng không hỏi gì nữa, chỉ lên phòng. Vừa lên phòng đã ngã ngay lên giường, nằm hồi tưởng lại niềm vui của ngày hôm nay cũng như người con trai đi cạnh Shi.
Reng…Reng….Chiếc điện thoại trong túi áo Shi rung rung.
[ Tin nhắn
- Hi !!!! ]
Chẳng biết tin nhắn của ai, Shi bơ luôn. Chiếc điện thoại lại rung lên lần nữa.
[ Tin nhắn : Tôi là Kun nè, sao nỡ bơ tui vậy ]
Shi cười nhẹ, đáp lại lạnh lùng [ Sao có số tôi? ]
Vậy là từ khi đó, Shi luôn mong ngóng tin nhắn từ Kun. Thật sự, Shi yêu rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.