Gửi Nỗi Buồn Bay Theo Cơn Gió

Chương 49: Chương 48




Tối hôm qua, khi Shi đặt chân về đến nhà. Đáng ra, giờ ngày bốn bề phải tối om, vậy mà tại sao lại thấy có 1 chút ánh sáng li ti. Giờ này thì chắc ai cũng đi ngủ hết rồi cơ mà.
- Em về rồi à? – Yu.
Shi nhìn lướt qua căn phòng bếp đang sáng đèn, chợt thấy Yu đang cầm li nước, đứng đó nhìn Shi 1 hồi. Shi chẳng thèm quan tâm, lạnh lùng lướt qua phòng bếp, đi về phòng.
Tại nhà Jim. Na vừa ấn chuông, đã thấy Jim vội vàng chạy ra mở cổng. Điều này chứng tỏ Jim đã lo cho Na đến thế nào. Thấy bóng giáng vội vàng của 1 người mà mình mạo muội gọi là anh trai, không hiểu sao Na thấy sống mũi mình cay cay.
Chắc bởi vì, tình thương mà Na nhận được chưa bao giờ là quá nhiều. Cha mẹ chưa từng quan tâm, chỉ mải mê công việc. Nên, đây là lần đầu tiên Na biết đến thứ gọi là “Tình thương”.
- Em không sao chứ? – Jim tận tình hỏi thăm.
Từng giọt nước mắt hạnh phúc rơi lã chã, Na đưa tay lên lau nước mắt, miệng cười tươi. Xua tan nghi ngờ bằng cái lắc đầu nhẹ. Jim vỗ vỗ vai Na ý nói cô vào nhà, Na ngoan ngoan nghe theo.
- Người đó có làm gì em không? – Jim.

- À thì…đâu có đâu – Na gãi đầu gãi tai.
Jim vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng ai lại không tin tưởng em gái chứ. Vả lại, em ấy cũng đâu có vết thương nào đâu. Na được dẫn về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau – Thứ mà cả đời này cũng chẳng bao giờ kết thúc được. Từng tia nắng chiếu rọi vào ô cửa sổ, chiếu cả vào đôi mắt đang nhắm nghiền của Shi. Shi bật dạy, đầu óc lơ ma lơ mơ.
Sau vài phút chuẩn bị, Shi gọn gàng trong bộ đồng phục của trường Yuri. Tình cờ Shi đang đi xuống phòng bếp, thấy cửa phòng Jin đang hé mở. Hiếu kì nổi lên, Shi gõ cửa…gõ mãi mà không thấy có tiếng trả lời, Shi tự đi vào.
Căn phòng bừa bãi vô cùng, giấy tờ hồ sơ vẫn lăn lóc dưới sàn nhà. Nhưng chủ nhân căn phòng-Jin, lại không thấy. Shi tò mò nhìn quanh căn phòng, nội thất, trang trí cũng không tệ.Nhưng chỉ tội là nó quá bừa bộn.
Jin, vừa tắm xong. Từ phòng tắm bước ra, thì thấy Shi đang đứng ngoài. Tình huống hết sức trớ trêu, Jin vừa tắm xong, cởi trần và phần thân dưới quấn 1 chiếc khăn trắng. Shi mặt bình tĩnh đến kì lạ. Jin nhìn thấy Shi giật mình, liền chạy lại ngay vào phòng tắm.
Ai dè, chạy vội mà không để ý. Dẵm luôn vào cục xà bông, trượt quanh căn phòng. Shi bị giữ chân lại ở căn phòng, không trốn được. Cuối cùng, điểm dừng của Jin chính là bức tường xi măng. Jin nằm bất tỉnh trên sàn nhà. Trước lúc ngất đi, chiếc khăn lả tả rơi xuống.
Mặt Shi bắt đầu đỏ ửng lên, và cuối cùng, thứ Shi nhìn thấy là gì. Shi nhìn thấy thì cười mỉm, chẳng hiểu sao lại hết sức nguy hiểm. Lát sau, Jin mới xong và xuống ăn sáng. Jin thấy Shi đang thì thầm vào tai Yu. Yu nhìn Jin, cười lăn cả xuống đất.
- Cậu đi tắm còn mặc quần bơi!!! – Yu cười chảy cả nước mắt.
- Gì chứ?! – Jin nhìn Yu, mặt đỏ như gấc.
- Đã xác minh, trong phòng tắm còn ống lặn – Shi nghiêm túc nói thêm.
Yu còn cười to hơn nữa, mặc kệ hình tượng, cứ nằm bò dưới đất mà cười. Jin mặt đỏ tía tai, không dám động đũa ăn sáng. Shi ăn xong thì cầm cặp đi, Jin cũng chạy theo.
- Vợ vào phòng anh từ sáng sớm có chuyện gì vậy? – Jin.
Shi ngó trước ngó sau, ngó trái ngó phải. Sau đó mới thì thầm vào tai Jin.
- Điều tra cho tôi người tối hôm đó chặn tiêu của tôi là ai? – Shi.

Lúc đó, tại nhà Kun. Kun còn đang thiếp đi, say sưa. Lúc này, đang mơ 1 giấc mơ mang tên – kí ức. Trong mơ, đây là khuôn viên nhà Kun. Lúc đó, Kun đang chơi cùng với em gái của Jim. Cô gái có 1 nụ cười xinh đẹp như tiên, đôi mắt long lanh, giọng nói trong veo. Kun và cô bé là bạn thân với nhau lúc nhỏ, trước cả lúc gặp Sam.
Không nhớ nổi cảnh trước đó là gì. Nhưng Kun mơ thấy…Cô bé ấy trượt chân ngã xuống, khóc oa oa. Kun cúi xuống, lấy miếng băng cá nhân trong túi áp, dán lên vết thương.
- Tiểu Tuyết à, không sao đâu. Anh nhất định sẽ bảo vệ em. – Kun.
Cô bé ấy cười hì hì, gãi đầu gãi tai, mặt đỏ lựng. Kun xoa xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng nói :
- Nhất định sau này anh sẽ lấy em làm vợ. Anh hứa đó - Kun cầm tay cô bé nói, sau đó ngoắc ngón út hứa hẹn.
Tiếp đó, hình ảnh những năm tháng tiếp theo vui chơi trong khuôn viên đó…một mình. Kun bật dậy, trên trán lấm tấm từng giọt mồ hôi.
- Tiểu tuyết à, em trở lại rồi. Anh nhất định phải bảo vệ em – Kun đã nhớ ra lời hứa đó. Anh đã quyết định, cho dù phải quên đi Shi.
Shi vừa đi đến cổng trường thì gặp Na đang ung dung tự tại. Nhìn hấy Shi, mặt cô ta tái mét. Bên cạnh Na còn có Kun. Kun nói chuyện với Na hết sức thân mật, y như những lúc nói chuyện với Shi.
Chẳng lẽ tên này sảng rồi? Shi nheo mày lại, sau đó mặc kệ và lạnh lùng đi vào trường. Kun nhìn theo bóng lưng của Shi, nụ cười lúc nãy chợt tắt, vẻ mặt buồn bã bao lấy khuôn mặt.
Cả ngày nay, ở đâu gặp Shi, Kun đều tránh. Tránh mọi lúc, mọi nơi. Shi liếc nhìn Kun, vẻ mặt sầu não, sau đó thở dài 1 cái. Giờ ăn trưa, Kun cũng cố kéo Na đế bàn khác, nhằm lảng tránh Shi.

Ăn xong, Shi tiến đến bàn Kun và Na đang ngồi, cúi xuống, ghé sát vào tai Na. Giọng nói lành lạnh vừa to lại vừa nhỏ, đủ để Kun nghe thấy.
- Chiều nay. Tan học. Gặp tôi – Câu nói ngắn gọn hết sức.
Nghe giọng nói ấy, lòng Kun rạo rực. Cảm giác như nơi đây còn vương lại 1 mùi hoa hồng hết sức tự nhiên. Mùi hoa hồng thơm ngát. Nhìn về phía Na, thấy Na đang run lên từng đợt, như thể 1 cơn bão tuyết vừa chạy đến đây vội vàng rồi từ từ chạy đi.
Kun ôm chặt lấy Na. Na nằm trong vòng tay Kun, lòng thấy ấm áp. Nhưng còn Kun, liệu có thấy ấm hay không? Na đang hạnh phúc vì được người mìn yêu yêu lại mình. Chắc chắn ai ai cũng tự hỏi, tại sao Na lại thích Kun?
Từ khi 5 tuổi, Na đã bị cha đẩy sang bên Mĩ. Đến năm 10 tuổi. Đột nhiên mẹ Na ngã bệnh, Na phải về Việt ngay lập tức. Nhưng xa quê hương từ khi còn nhỏ, lại không nhớ đường xá. Chớ trêu thay, Na vội đi mà quên túi xách ở đâu đó. Kết quả bao nhiêu đồ trang điểm, tiền bạc, điện thoại đều mất hết. Lại càng không dám liên lạc với cha. Bởi vì, cha cô không ủng hộ việc cô về Việt .
Khi ấy, 1 chàng trai tầm cỡ tuổi cô. Cao hơn cô hẳn 1 cái đầu. Tuy không biết cô là ai, nhưng vẫn tốt bụng giúp đỡ cô, đưa cô về đến nhà. Và thế là, cô đã được gặp lại mẹ cô lần cuối.
Tuy chỉ gặp lần đầu, nhưng khuôn mặt ấy, cô không bao giờ quên được. Qua điều tra, cô biết được tên của cậu ấy. Và suốt từng ấy năm, tình cảm của cô vẫn chưa bao giờ phai nhạt. Tuy bây giờ bị cha bắt ép đi giả dạng 1 người mà mình không muốn, cho dù việc đó có là sai trái, và cũng đồng nghĩa với việc cô, Kun là địch thủ. Nhưng để được gặp Kun, cô sẽ làm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.