Gửi Nỗi Buồn Bay Theo Cơn Gió

Chương 50: Chương 49




Tan học…
- Đi về thôi ! – Kun đi đến, nhẹ nhàng nói với Na.
Na cười cười, gãi đầu gãi tai : “Xin lỗi nha, Kun về trước đi”. Kun đứng đó, mặt ngây ngô nhớ lại từng câu từng chữ Shi đã nói vào giờ ăn trưa. Mặc dù rất hiếu kì, nhưng tò mò quá cũng không tốt. Kun đành lững thững đi về trước.
Na nhìn theo bóng lưng Kun, hối tiếc lau lau nước mắt. Sau đó khoác balo lên vai, rồi đi tìm Shi. Shi rất kiệm lời, cộng thêm tính tình nên ăn nói cụt lủn, chẳng có đầu, cũng chẳng có đuôi.... Nói chung là như 1 lời cảnh tỉnh : “Không hiểu được thì biến!”.
Hơn nữa, trưa nay Shi không nói rõ địa điểm, chỉ nói ngắn ngủn. Na đành mất sức tìm Shi khắp trường. Lúc này, Shi đang ngồi trên sân thượng, đăm chiêu nhìn về phía bầu trời phía Tây.
Ánh sáng đậm dần. Mọi thứ như đang tô điểm cho bầu trời màu đỏ rực phía chân trời. Đến khi mặt trời chỉ còn để lộ 1 ít ánh nắng tận chân trời, thì cũng là lúc Na hồng hộc chạy lên, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi.
Shi quay ra nhìn Na chằm chằm. Na sợ không dám nhìn Shi, cho tay lên quệt mồ hôi trên trán, sau đứng thẳng lưng, tư thế rất ra dáng quý tộc. Shi tặc lưỡi, ngồi nhìn cô ta làm trò hề.
- Chuyện gì? Nói! – Na tự vuốt ngực an ủi, mặt vểnh lên nói với Shi.

Chát…Cái tát này mạnh lắm đấy.
- Cô nghĩ cô có quyền nói thế? – Shi cười lạnh.
Na sờ sờ vết tát, mặt ấm ức. Nhưng điểm yếu của Na đã bị Shi nắm thóp. Bây giờ chỉ như 1 con chuột bị đánh bẫy, ngoài việc cúi đầu thì chẳng thể làm gì đâu, chỉ có thể…dùng cái chết để giải thoát bản thân.
- Xin lỗi. Cô có chuyện gì muốn nói ư? – Na đành sửa lại cách nói.
Shi cười ngạo mạn, mắt nhìn về phía chân trời.
- Nhiệm vụ đầu tiên! – Shi mới nói câu đầu mà Na tự dưng nghiêm túc hẳn lên.
- Dạo gần đây, công ty họ Vương làm ăn khấm khá, nhiều công ty đang âm thầm lên kế hoạch hợp tác. Tôi muốn cô điều tra và thông báo tôi số người đề nghị hợp tác – Shi tường thuật lại 1 cách rất khó chịu.
Na ừ 1 tiếng, rồi quay gót định đi. Nhưng bị Shi chặn lại bằng 1 câu nói.
- Nếu để lộ…chết!! – Shi cảnh cáo.
Na đi tiếp, vai không ngừng rung lên. Đôi mắt chứa đầy lo lắng, bước chân loạng choạng. Cô rất muốn lật lọng, nhưng cha cô còn đang trong tay bọn họ. Cô không thể làm liều. Shi đứng trên sân thượng., mái tóc khẽ tung bay, đôi môi nở 1 nụ cười hình bán nguyệt.
Có thể thấy, Shi vừa giống như 1 thiên thần, lại vừa là 1 ác quỷ. Trên lưng như thể mang đôi cánh 2 màu, đối nghịch nhau : đen – trắng. Đôi cánh trắng muốt sẽ sớm bị nhuốm đen trong thù hận.
Nhiều lúc, Shi cũng muốn mình có thể quay đầu. Nhưng bây giờ, Shi chỉ có thể tiến, chứ không thể lùi. Chỉ cần nhớ lại Shi đã bị bỏ rơi thế nào, hận thù càng đâm sâu. Sẽ có ngày, Shi sẽ tự chuốc hại vào thân mà thôi.
Yu đứng nấp ở đó, dựa vào tường nhìn về phía bầu trời. Cảm thấy thương thay cho Shi. Nhưng Shi chưa bao giờ dựa vào ai, lúc nào cũng tự lo liệu, không cho người khác cơ hội quan tâm.
Yu vẫn luôn dõi theo Shi, ngăn cản việc mà Shi làm sai. Cho dù có trở thành địch thủ của Shi đi chăng nữa. Chỉ cần lôi Shi về lại ánh sáng. Yu nguyện làm. Nhưng trước tiên, Yu phải tìm “người đó” nữa.
Thông tin về người đó còn lơ mơ lắm : học tại trường Yuri, tại lớp Đặc Biệt và nằm trong số đám hotboy or hotgirl nổi tiếng kia. Nhưng chỉ ít ỏi vậy thì không thể nào tìm ra được.

Tại biệt thự nhà họ Vương, Na sầu não xách cặp vào nhà, sau vất mạnh xuống chiếc ghế sopha. Người hầu nhìn Na ngạc nhiên. Na chỉ gãi đầu cười cho qua chuyện. May thay, mùi thức ăn như xoa đi cơn phận dữ và phẫn uất của Na.
Chạy như bay vào phong bếp, bao nhiêu loại thức ăn sơn hào hải vị đập vào mắt Na. Thấy mọi người đều đang ngồi xung quanh bàn ăn, Na cũng yêu kiều ngồi xuống. Hôm nay, không thấy bà Châu. Dạo trước, bà ấy được xuất viện, về nhà phải ngồi xe lăn, mặt băng bó kín mít. Nhưng do thường hay bị hoảng loạn, lại cũng đến thời gian tháo băng nên bà Châu lại được nhập viện.
Cả bữa ăn, ông Hải và Jim chỉ lo bàn chuyện làm ăn. Na cũng thừa nước đục thả câu, dỏng tai lên nghe. Nhưng không nhận được bất cứ thông tin nào mình cần. Na nhận thấy nếu mình còn tiếp tục nghe, cứ vậy cho đến khi kết thúc bữa ăn, thế thì mọi việc không sớm hoàn thành được.
- Nghe nói, công ty dạo gần đây làm ăn khấm khá, nhiều công ty ý muốn hợp tác. Nhưng con lại không tin lắm. Có gì chứng minh cho con được không ạ? - Na gặng hỏi.
- Ta đâu có gì chứng minh được. Con không tin thì ta đâu ép con tin – Ông Hải thản nhiên nói.
Na nghiến răng ken két, vẫn chưa dừng lại, nũng nịu tiếp.
- Hay kể con nghe từng công ty đang ý định hợp tác – Na.
- Con hay nhỉ? Lo chuyện bao đồng – Ông Hải lau lau miệng, sau đó đứng dậy, bỏ khỏi bàn ăn.
Na thất vọng nhìn về hướng cửa. Jim cũng bỏ đũa xuống, rời khỏi bàn ăn. Thế là chỉ còn lại Emi & Emy, Na. 3 người không nói tiếng nào.
- Cô có muốn biết không? – Emi&Emy.

Na lườm lạnh 2 đứa tụi nó, cũng bỏ đũa lại, di rời khỏi bàn ăn. Emi & Emy nhìn Na đi, nụ cười trên môi chợt tắt. Về tới phòng, Na nằm lăn trên giường, gác tay lên trán suy tư. Liệu bây giờ Na phải làm sao đây?
Không biết có thể cứu nổi ba mình không?
Cũng chẳng hay có thể hoàn thành kế hoạch hay không?
Biết bao câu hỏi luẩn quẩn trong đầu Na. Gạt đi suy nghĩ ấy, lại tiếp tục ý nghĩ về kê hoạch phải thực hiện. Nhưng nghĩ cả tiếng đồng hồ mà chẳng ra cái gì. Có lẽ, ngày mai, Na phải đến gặp Shi thôi.
Còn lúc này, Shi đang ngập đầu trong mớ công việc. Thì đột nhiên nhớ đến Kun và Na. Lòng thấy đau như cắt, Shi cầm chiếc điện thoại của mình trên tay. Màn hình sáng lên, trên màn hình là hình ảnh 1 người con trai tuấn tú, cùng nụ cười làm biết bao trái tim nữ sinh lay động.
Đó là hình ảnh Kun chụp cùng với Shi hồi đi công viên trò chơi. Nghĩ lại lúc đó, tình cảm giữa 2 người nhảy thêm 1 bước. Nhưng bây giờ lại lùi xuống nhiều bước. Thật khó chịu. Bây giờ, Kun cũng đang nhìn bức hình y chang Shi, nghĩ đến Shi.
Có lẽ, tình cảm của 2 người này đã quá sâu đậm mất rồi. Tiếc là lại không thể đến với nhau được. Shi bảo thủ lắm, chẳng thể hiện tình cảm bao giờ đâu. Nên 1 là Kun quay lại bên Shi. 2 là chờ cho đến khi Shi bắt đầu chủ động tự kéo Kun về phía mình.
Đêm nay, 1 đêm trăng sáng rực. Nhưng mỗi người trong số họ lại đang theo đuổi 1 suy nghĩ riêng. Suy nghĩ về tình yêu, gia đình, bạn bè. Nhưng nghĩ gì thì cũng chỉ là nghĩ mà thôi, mong sao họ có thể thực hiện được ở thực tại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.