Gửi Thời Đơn Thuần Đẹp Đẽ Của Chúng Ta

Chương 21



Khi tỉnh lại, tôi không còn thấy Giang Thần đâu. Anh để lại tờ giấy trên đầu giường bảo lúc nào tôi dậy thì về nhà trước.

Tôi lấy điện thoại ra xem đã hơn 11 giờ, đến giờ cơm trưa rồi. Nhớ ra buổi sáng Giang Thần cũng không ăn nhiều lắm nên tôi định mua luôn bữa trưa cho anh.

Nghĩ vậy tôi buộc lại tóc rồi đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa lại gặp được cô nhân viên dọn vệ sinh lần trước, tôi vui vẻ đi tới chào hỏi cô ấy: “Cô ơi, nhà ăn bệnh viện ở đâu ạ?”

Cô ấy nhìn tôi sau đó lại nhìn cửa phòng Giang Thần, trả lời: “Không biết!”

Giọng điệu của cô ấy không lấy gì làm vui vẻ, chẳng khác gì tôi là đứa xấu xa vậy.

Tôi lại hỏi tiếp: “Không phải lần trước cô bảo với cháu là đã làm ở bệnh viện này mấy chục năm, giờ cô lại không biết nhà ăn ở đâu ạ?”

Cô ấy đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt không giấu vẻ coi khinh: “Biết cũng không nói cho cô.’

Ánh mắt và lời nói của cô ấy quá thẳng thắn khiến tôi sững sờ một lúc lâu. Quả là một người yêu ghét rõ ràng đến móc tim móc phổi, một người đàng hoàng ăn ngay nói thật.

Nói xong cô ấy đẩy thùng rác đi, ở trước chỗ rẽ còn lớn giọng than thở: “Bây giờ ai tặng lễ cũng lên giường được, đúng là không biết nhục nhã.”

Tôi quay người ngắm mình trong gương trên hành lang, quần áo hơi nhăn, tóc cũng chỉ hơi rối một chút cũng không đến nỗi tả tơi, xộc xệch mà. Haiz, tôi chỉ biết thở dài trong lòng khi bị hiểu lầm nặng nề thế này, đồng thời cũng xót xa thầy cho nhân cách làm người của cô ấy. Cô ấy thà tin tôi bị thần kinh hay “đi cửa sau” với bác sĩ, cũng không muốn tin tôi với Giang Thần là một cặp đôi đang yêu nhau. Dĩ nhiên, chuyện này cũng có thể là do cái bản mặt của tôi nhưng cũng có thể là tiếng tăm của Giang Thần ở bệnh viện quá kém nên mọi người mới không tin tưởng nhân phẩm của anh.

Vì không muốn lại nhận được vẻ mặt lạnh lùng của cô ấy nên tôi quyết định dựa vào chính sức mình đi tìm cái nhà ăn bí hiểm đó. Khi đang lần mò tìm đường, Giang Thần gọi điện đến.

Anh hỏi: “Em dậy chưa?”

Tôi đáp: “Vừa mới dậy.”

“Vậy trên đường về em đi cẩn thận chút.” Anh dặn dò.

Tôi im lặng một lát rồi mới hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

“Ăn cùng với người nhà bệnh nhân rồi.” Anh trả lời.

“Em biết rồi, em về đây.”

Thời đại này bác sĩ cũng biết “tiếp khách” ăn cơm rồi cơ đấy. Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy hơi mất mát, có lẽ là do tôi đói bụng mà anh lại không mời tôi ăn nên vậy. Cái gọi là cha con nhà binh ra trận, không mời người yêu ăn cơm, anh đúng là không hiểu chuyện mà.

Tôi về nhà tắm rửa sạch sẽ, thay bộ một quần áo thoải mái, ngồi trên giường ngẩn người. Cuối tuần này dài đằng đẵng bao giờ mới hết đây, có cảm giác mọi việc không thật cho lắm, đôi khi tôi vô cùng hạnh phúc vui vẻ nhưng thỉnh thoảng lại cảm thấy cô đơn trống trải vô cùng. Tôi do dự ngồi bó gối trên giường, cái tư thế này phù hợp với tâm trạng thấp thỏm lo được lo mất trong lòng, tư thế cùng với tâm trạng, tôi cảm thấy mình là một cánh hoa thiếu nữ rất rất bình thường đó nha…

Tôi cầm điện thoại lên, gọi cho Ngô Bách Tùng. Chuông mới kêu được hai tiếng đã có người nhận máy, chúng tỏ cậu ta đang rảnh.

Ngô Bách Tùng cất tiếng: “Bạn nhỏ Trần Tiểu Hi, cậu với người yêu nhà cậu quay lại rồi hả?”

Tôi đáp: “Ừ, quay lại rồi.”

Cậu ta nói: “Uầy ôi, sao giọng cậu chẳng thấy vui vẻ gì thế?”

Tôi im lặng.

Giọng điệu cậu ta trở nên hẳn hoi: “Đừng nói là sau khi quay lại với hắn, cậu mới phát hiện ra người cậu yêu nhất mới là tớ đấy nhé?”

Tôi khinh bỉ: “Cậu đi chết đi.”

Cậu ta cười hai tiếng, sau đó thản nhiên hỏi lại tôi: “Nói đi, làm sao?”

Đầu tiên tôi hít một hơi thật sâu tỏ vẻ u sầu, buồn bã, sau đó kể lại chuyện chúng tôi quay lại với nhau như thế nào cho cậu ta nghe, cuối cùng còn hỏi thêm: “Cậu có thấy chuyện của bọn tớ rất vớ vẩn không?”

Cậu ta hỏi: “Sao lại vớ vẩn?”

Tôi đáp: “Thì không nghiêm túc đó, nào có kiểu chia tay rồi lại quay lại như bọn tớ í. Có phải tớ nhanh nhảu quá không?”

Cậu ta nói: “Cậu ít chuyện thôi, tớ còn tưởng chỉ cần Giang Thần ngoắc ngón tay, cậu sẽ phi thân ngay qua đó luôn ấy chứ!”



Tôi còn nói: “Nhưng mọi người toàn nói con gái theo đuổi con trai sẽ mất giá, sẽ không được quý trọn. Tớ vẫn đang buồn thối ruột vì cái này trong lòng.”

Cậu ta bực mình: “Thế thì cậu đi tìm người khác đi, để người ta theo đuổi cậu, để người ta quý trọng cậu.”

Tôi cũng bực mình theo: “Cậu tức cái gì hả, tức cũng đừng giận sang tớ. Cậu nói xem, đã ba năm rồi mà sao tớ vẫn không khá lên được nhỉ?”

Cậu ta dịu giọng: “Rồi rồi, tớ còn tưởng bây giờ cậu cần người cảnh tỉnh cơ, ai ngờ cậu lại muốn tìm ông anh tri kỉ nghe cậu kể lể. Nếu đã vậy thì anh đây sẽ dịu dàng hơn tí. Cậu vốn đã là đứa vừa ngốc vừa mê trai, mỗi khi nhắc đến Giang Thần là cậu lại nở nụ cười “buồn nôn”, vừa thấy Giang Thần hai mắt đã sáng lên không khác nào ruồi thấy c*t. Đừng nói ba năm, cho dù là ba mươi năm cậu cũng chẳng thoát khỏi bàn tay Giang Thần đâu.”

… Sự dịu dàng của ông anh đúng là đặc biệt mà!!!

Tôi nghĩ cậu ấy nói cũng đúng. Trên thế giới này luôn luôn tồn tại những sự vật tương sinh tương khắc với nhau, ví dụ khắc tinh của đại học Thanh Hoa chính là bà chị Phù Dung, kẻ thù của ngành phẫu thuật thẩm mỹ là chị Phượng, còn khắc tinh của tôi lại chính là Giang Thần. Ặc, so sánh thế này có vẻ không được tao nhã lắm thì phải. Nhưng mà nói thế nào thì ai ai cũng có khắc tinh của mình, bạn yêu họ cũng được mà hận họ cũng thế, đều không tránh được một câu nói của đối phương.

Tôi lên tiếng: “Nhưng mà mẹ Giang Thần không thích tớ, mà bố tớ cũng không thích Giang Thần. Bọn tớ vẫn không có tương lai gì.”

Ngô Bách Tùng nói: “Thế này nhé, tớ kể cho cậu nghe một chuyện.”

Cậu ấy kể tình yêu của chàng trai và cô gái. Có thể nói câu chuyện này là chuyện “vô lý” nhất mà tôi từng nghe.

Chàng trai và cô gái yêu nhau, sau đó hai người muốn cưới nhưng bà nội chàng trai không đồng ý. Bởi vì cô gái tuổi Tuất, mà hồi bé người bà từng bị chó cắn nên luôn cho rằng nếu lấy cô gái tuổi Tuất về sẽ phá nát gia đình mình. Vì thế, người bà sống chết kiên quyết không cho hai người họ cưới nhau. Cậu thấy chuyện này vô lý không, với tớ mà nói, lấy con gái cầm tinh con chó về thì cùng lắm nhân lúc đi xa, người bà không hợp mắt thì có cớ cắn bà ấy một phát mà thôi. Nhưng chàng trai lại không dám ngỗ nghịch người bà, bèn bỏ nhà ra đi, trước khi đi còn hứa hẹn với cô gái nhất định sẽ trở về cưới cô. Vài năm sau chàng trai trở về, lúc này cô gái đã trở thành tình nhân của bố mình, lại còn sinh cho bố anh ta một đứa con trắng trẻo mập mạp đúng năm Tuất. Bố chàng trai còn đang ầm ĩ muốn li hôn với bà mẹ để cô gái danh chính ngôn thuận bước chân vào nhà họ. Bà nội chàng trai bị đứa cháu tuổi Tuất chọc tức đến nỗi nằm viện luôn. Cậu nghĩ xem cách trả thù của cô gái ấy không chỉ sai lầm mà còn thâm độc hơn nhiều… Không làm được vợ người ta thì làm mẹ người ta, không lấy được cháu trai của bà thì tôi lấy con bà, bà không cần đứa cháu dâu tuổi Tuất vậy tôi sẽ sinh cho bà đứa cháu trai tuổi Tuất.”

Sau khi nghe xong tôi kinh ngạc không khép được miệng, hỏi lại cậu ta: “Đây là chuyện của anh hả?”

Cậu ta đáp: “Không phải.”

Tôi: “Vậy cậu kể cho tớ nghe làm gì! Chẳng lẽ cậu muốn tớ đi quyến rũ bố Giang Thần à?”

Cậu ta trả lời: “Ý tớ là trên đời này có những người rất “vớ vẩn”, bọn họ lúc nào cũng muốn can thiệp vào cuộc đời người khác, mà cậu hoàn toàn không cần để ý tới bọn họ. Như câu chuyện tớ vừa kể, bọn họ có thể tự đi đăng ký kết hôn hoặc là hẹn nhau cùng bỏ trốn, nếu không có thể chờ tới khi bà nội khuất núi, cần gì phải hủy hoại cuộc đời của mình và người khác.”

Tôi hỏi: “Vậy ý cậu là bảo tớ với Giang Thần cùng nhau bỏ trốn hả?”

“Trốn cái gì mà trốn, cậu ngu ngốc như thế thì có thể chạy đi đâu?”

“Tóm lại ý cậu là gì hả?” Tôi bực mình.

Cậu ta đáp: “Thực ra tớ cũng không có ý gì, tớ chỉ muốn kể chuyện cho cậu nghe thôi.”

“Chắc chắn có. Đây chắc là chuyện của cậu rồi, nếu đã sợ tớ biết thì cần gì phải kể?”

Cậu ta mất kiên nhẫn: “Đây không phải là chuyện của tớ, mà là chuyện của mẹ và anh trai tớ. Tớ chỉ muốn kể một chút về hoàn cảnh của mình để trong lòng cậu cân bằng hơn thôi.”

Cậu ấy lại thành công khiến tôi kinh ngạc không nói nên lời.

Bọn tôi lại buôn chuyện thêm một lúc nữa. Lúc ngắt điện thoại đột nhiên tôi cảm thấy tràn ngập tin tưởng vào tương lai của tôi và Giang Thần. Bởi vì tôi thuộc tuổi Thìn, mà rồng lại là linh vật cao quý chắc chắn sẽ không “cắn” người nhà anh, vì thế chắc chắn sẽ không tới nỗi như mẹ Ngô Bách Tùng đâu.

Bạn xem con người chúng ta luôn như thế lúc nào cũng muốn nghe mấy chuyện âu sầu phiền não để vực dậy chuyện buồn của mình, dùng đau khổ của người khác để cân bằng lại cuộc sống bế tắc của chính chúng ta. Tôi đã nghe ở đâu đó câu nói hùng hồn thế này: Tôi đã khóc khi không có giày để đi, cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để đi giày (Helen Killer). Tôi có hai chân đầy đủ, tuổi tôi lại cũng không phải tuổi Tuất, vậy mới biết tôi hạnh phúc nhường nào.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.