Chào mọi người,tôi là Nguyễn Văn Khánh và tôi đang là học sinh lớp 11.Mọi người cũng có thể gọi tôi là Kelvin nhưng thực ra tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại được gọi như vậy nữa(mà tôi cũng chẳng thích tên này tí nào,tôi vẫn thích mọi người gọi tôi là Khánh hơn).À mà còn một điều nữa tôi cực thắc mắc là tại sao tôi chưa bao giờ có thể được yên ổn ở cái trường nào kể từ ngày lên cấp 3 cả.Haizz,tôi chẳng hiểu tại sao mà mình cứ phải chuyển tới chuyển lui nữa.Và với một sự việc “nghiêm trọng” như thế thì việc đầu tiên là tôi phải hỏi ba mẹ rồi thế nhưng thà tôi đừng hỏi thì hơn chứ khi nhận được câu trả lời tự dưng thấy mình cắn rứt lương tâm quá xá…
“Tại vì con đẹp trai quá.Đến trường nào cũng gây náo loạn trường đó nên mẹ đành phải chuyển nơi khác cho con.Nhưng nếu trường này mà còn lặp lại điều đó nữa thì mẹ đành cho con lên thành phố học…”
Không phải chứ?Không lẽ tại tôi mà gây ra biết bao phiền toái cho người khác sao?Biết làm sao được?Tôi đâu có tự quyết định được khuôn mặt của mình đâu nào?Haizz,bạn bè của tôi thì chẳng bao lăm mà cứ bị chuyển trường hoài như thế không khéo tôi bị thành “tự kỷ” mất,cũng may là không ảnh hưởng đến việc học nhiều vì tôi tự hào bản thân là học sinh ưu tú.Nhưng nghĩ đến cũng buồn,tôi từ nhỏ vốn đã ít giao thiệp với bên ngoài nên vốn không có nhiều bạn bè.Thú thật là đến bây giờ số bạn tôi đếm chưa hết được một ngón tay.Mọi người cứ nghĩ tôi kiêu ngạo nhưng tôi thề là tôi không như mọi lời đồn thổi bên ngoài.Tôi cũng muốn vứt bỏ hết biệt danh “công tử” kia để được mặc sức hoà mình với quê hương tôi một cách thoải mái nhất nhưng điều đó sẽ không bao giờ trở thành hiện thực nếu cứ mãi “alone” như vậy…
Nằm nghĩ vu vơ mãi đột nhiên tôi nghe tiếng chuông cửa và là giọng của bác quản gia cung kính…
-Mời bà chủ vào nhà…
Sao mà tôi ghét cái vẻ cung kính đó ghê!Bác và các người giúp việc trong nhà này đối với tôi cũng là thành viên trong gia đình nhưng tại sao lại cứ xưng hô “cậu chủ”,”thiếu gia”…Haizz,thực sự là rất ghét…
Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn phải uể oải bước xuống nhà vì tôi biết mẹ tôi vừa đến trường mới để sắp xếp cho tôi được vào học.Tôi muốn vào học muốn chết đi được,hic.Hy vọng đây là ngôi trường cuối cùng tôi “phải” chuyển đến vì tôi phát ngán cảnh “chuyển nhà” như vậy rồi với lại tôi cũng chẳng hứng thú với việc lên thành phố học,tôi thích không khí ở đây cơ!
-Chào mẹ. – Tôi cúi đầu lễ phép.Tuy tôi đang rất nóng lòng nhưng cũng phải để mẹ tôi nghỉ ngơi và nhấp tách trà chứ nhỉ?
-Chào con. – Mẹ tôi cười hiền rồi xoa đầu tôi như bao lần.Thế đấy!Tôi có cảm giác như tôi là đứa trẻ vắt mũi chưa sạch…
- Mọi việc ổn thoả chứ ạ? – Tôi hỏi ngay vào vấn đề chính…
Mẹ tôi từ từ nhấp môi vào chén trà thong thả như đang hưởng thụ.Lát sau mới trả lời tôi:
-Ổn rồi con yêu.Ngay ngày mai con có thể đến đó gặp thầy Hiệu Trưởng và bắt đầu vào học.Con sẽ học lớp 11A3…
-Dạ vâng.Con cám ơn mẹ… - Tôi cười híp mắt.Tôi đang vui quá mà không làm chủ được bản thân luôn này.Ôi!Mới xa việc học tập có vài ngày mà tôi thấy trống vắng và buồn tẻ vô cùng.Nhưng không sao,từ ngày mai tôi sẽ có thêm bạn mới,thầy cô mới và đương nhiên sẽ là một ngôi trường mới,một thử thách mới…
-Thôi.Rửa tay rồi ăn trưa nào con yêu… - Mẹ tôi nhìn tôi âu yếm, cười dịu dàng.Tôi vâng dạ mấy cái rồi hí hửng đi rửa tay.Nhưng đoạn tôi nhớ ra một chuyện liền quay lại hỏi mẹ…
-Hôm nay ba có về ăn cơm không hở mẹ?
Nét cười lúc nãy dần biến mất trên khuôn mặt của mẹ.Tôi cảm nhận được chắc có lẽ là sẽ thêm một bữa cơm không đầy đủ thành viên nữa rồi…
-Chắc có lẽ ba không về được đâu con…
Đấy!Tôi biết ngay mà.Khẽ cười chua chát,lòng buồn rười rượi nhưng tôi không giận ba tôi.Không phải là gia đình tôi có xảy ra chuyện gì lớn nhưng ba tôi là người “tham công tiếc việc” và luôn cố gắng làm cho công ty đạt được những đỉnh cao mới.Sở dĩ tôi không giận ba tôi là bởi vì tôi hiểu mọi thứ ấy ông làm vì tôi và vì cả tương lai phía trước cho tôi.Tuy rằng không trách ông nhưng tôi vẫn xa lạ đối với “bữa cơm gia đình” dù bữa ăn lúc nào cũng đầy đủ sơn hào hải vị song không đầy đủ sự quan tâm...Rất hiếm khi tôi được ngồi chung mâm cơm với ba và cũng rất ít lần có thời gian được tâm sự và thi thoảng làm nũng với ông dù tôi biết điều đó là không thích hợp với một chàng thanh niên 17 tuổi và bên cạnh tôi luôn luôn sẵn sàng có mẹ lắng nghe nhưng….mỗi khi tôi cần một sự khuyên răn cứng rắn và mang đầy sự nghiêm khắc,cần được truyền nhiệt huyết từ người đàn ông từng trải đầy sóng gió thì lại khao khát hoài mà không được…