Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Chương 19



Người còn lại liền không có chỗ ngồi, lại không thể ngoài ra kêu thêm một chiếc xe khác, như vậy chi phí dùng cho việc thải phong sẽ vượt quá ngân sách mà nàng đã dự tính, như vậy không tốt lắm.

Hội trưởng đang củ kết, Cố Tiện Khê đã ngồi trên xe chờ nãy giờ mà xe còn chưa chạy nên xuống xe xem có chuyện gì không.

Nàng vì buổi thải phong hôm nay nên cố ý buộc mái tóc yêu quý bình thường luôn xỏa ra lên, dùng kẹp đen kẹp mớ tóc dài lại. Cả người mặc đồ thể thao màu vàng, tay để trong túi áo khoác, dáng vẻ nhanh nhẹn hoạt bát khác một trời một vực với hình tượng dịu dàng ít nói ngày thường.

Cố Tiện Khê thấy hội trưởng mặt mày ủ dột đi tới bên cạnh nàng nghi ngờ hỏi “Hội trưởng đã xảy ra chuyện gì sao còn chưa lên đường nữa?” Theo như thời gian đã ấn định thì đã trễ mười mấy phút, hội trưởng luôn luôn đúng giờ nếu không có chuyện gì xảy ra sẽ không bao giờ chậm trễ.

“Tiện Khê sao em xuống đây?” Hội trưởng nghe thấy thanh âm Cố Tiện Khê từ phía sau lưng truyền tới, xoay người cau mày nói: “Một người không có chỗ ngồi.”

“Sao lại như vậy, lúc ấy khi đặt xe không phải dư chỗ ngồi sao?” Cố Tiện Khê kinh ngạc nói. Nàng cũng là thành viên trong ban tổ chức lần thải phong này, cho nên những chuyện này nàng là biết rõ.

Hội trưởng thừa dịp hai người trong hội học sinh không ở bên cạnh liền đem chuyện nói một lần cho Cố Tiện Khê.

Cố Tiện Khê sau khi nghe xong, nhất thời tức giận khó dằn nói: “Tại sao có thể như vậy! Chẳng lẽ muốn tham gia thải phong với hội của chúng ta là có thể tham gia liền sao? Nếu là ở trên đường các nàng xảy ra chuyện gì chẳng phải hội chúng ta phải phụ trách sao!”

“Việc đã đến nước này thì nói gì nữa đây.” Hội trưởng mặt xám như tro tàn, sớm biết sẽ không cho hai người bên hội học sinh tham gia, do dự nói “Chị đang suy nghĩ có nên tự mình bắt chuyến xe khác sau đó nhường chỗ cho người kia...”

Cố Tiện Khê vội vàng khuyên can “Không được! Nếu hội trưởng qua dựng xe khác, ai sẽ quản đám người kia? Nơi này không có hội trưởng là không thể được a.”

“Bằng không thì để cho người bị dư ra tự mình quá giang xe đi?” Cố Tiện Khê đề nghị.

Hội trưởng lắc đầu nói “Biện pháp này không tốt, nếu để họ tự đi vậy chúng ta đã vô trách nhiệm với hội học sinh, mặt mũi hội học sinh chúng ta cần phải giữ a.”

“Vậy thì nên làm thế nào đây?” Cố Tiện Khê thở dài một cái, cùng nhau nghĩ ra biện pháp.

Ôn Liễm theo chân Cố Tiện Khê cũng xuống xe. Trên lưng cô vác một cái túi du lịch lớn, bên trong không biết chứa cái gì mà phồng to ra vô cùng cồng kềnh, lúc xuống xe có chút khó khăn.

Không biết có phải trùng hợp hay không, cô cũng mặc một bộ đồ thể thao màu vàng, chẳng qua là phương diện thiết kế có chỗ bất đồng với Cố Tiện Khê. Những người khác nhìn vào hai người các nàng cứ tưởng là đang mặc trang phục tình nhân vậy.

Thời điểm mới vừa tập trung, hội viên biết các nàng là bạn tốt, còn trêu ghẹo các nàng một phen.

Ôn Liễm ở sau lưng nghe hội trưởng và Cố Tiện Khê nói mấy câu kia. Mặc dù không có nghe hết đoạn đối thoại của các nàng những đại khái đoán được chuyện gì xảy ra.Tiến tới trước mặt hai người, xung phong nhận việc nói: “Không bằng để em quá giang xe đi. Mọi người cứ đi trước, em sẽ đến sau. Chỗ của em cứ để cho người kia ngồi, vậy hội trưởng sẽ không khó xử nữa.” Tiện Khê vừa định nói lên ý tưởng giống cô, không nghĩ tới lại bị cô cướp trước.

Đây đúng là một cái ý kiến hay, nếu như Ôn Liễm chủ động nói ra so với nàng đi an bài người khác thì tốt hơn... Hội trưởng còn đang cân nhắc.

“Như vậy sao được?” Cố Tiện Khê dĩ nhiên sẽ không để cho Ôn Liễm đi một mình, dù sao em ấy cũng là người nàng mang tới “Chị đi chung với em.”

Không đợi Ôn Liễm đáp ứng liền nói với hội trưởng “Hội trưởng cứ lên đường đi, em và Ôn Liễm quá giang xe có thể sẽ tới trễ một chút, hẹn gặp nhau ở dưới chân núi.

“Cứ như vậy đi.” Hội trưởng cũng không có biện pháp nào khác, liền đồng ý, dặn dò “Hai người nhớ chú ý an toàn.” Hội trưởng cũng lên tiếng, Ôn Liễm cũng không có khả năng không cho Cố Tiện Khê quá giang xe với mình, chỉ có thể đồng ý. Thật ra thì có thể cùng học tỷ hai người đi riêng như vậy trong lòn cô còn vui vẻ là đằng khác...

Hội trưởng sợ các nàng không biết đi như thế nào, chỉ đường đi một chút, cuối cùng nói “Tiền xe của hai người đợi lúc về chị trả lại cho.”

Cố Tiện Khê cũng không thèm khách khí với hội trưởng, nghịch ngợm nói: “Coi như hội trưởng không trả, em cũng sẽ đi đòi.”

Hội trưởng cũng mặc nàng đùa giỡn, cưng chìu nói: “Tốt, được rồi.” Đối với Cố Tiện Khê phá lệ không yên tâm, cố ý dặn dò Ôn Liễm “Ôn Liễm, em nhớ trông chừng Cố Tiện Khê thật tốt đó, đừng để cho nàng một người chạy loạn.”

Ôn Liễm mạnh mẽ trả lời “Em biết rồi, hội trưởng!” Cô đứng thẳng tắp, còn thiếu chào như quân nhân thôi, điều này làm cho hội trưởng tin tưởng nàng.

Cố Tiện Khê giậm chân, tức giận nói “Hội trưởng sao chị cũng không tin em có thể đi một mình vậy?!” Đẩy Ôn Liễm cậy mạnh nói “Ôn Liễm em đi chung với hội trưởng đi. Chị quá giang xe một mình, chị muốn chứng minh một mình chị cũng có thể an toàn đến nơi!”

“Đừng nha.” Ôn Liễm ổn định người, không để cho nàng đẩy mình.

Hội trưởng nhìn đồng hồ nói “Thời gian không còn sớm, các hai người mau đi đi.”

Ôn Liễm nhân cơ hội xoay người bắt cổ tay Cố Tiện Khê nói “Nghe lời hội trưởng đi, đừng làm rộn nữa.”

Cố Tiện Khê lẩm bẩm chính là không muốn thừa nhận mình sẽ đi lạc. Ôn Liễm lôi nàng lên xe lấy hành lý rồi vác lên người nói “Chúng ta lên đường thôi.”

Hai người thảo luận một chút về phương tiện đi lại, bởi vì nơi các nàng phải đến cách trường học rất xa, chi phí đi xe ngoài quá đắt, xe buýt mặc dù chậm một chút, nhưng có thể đi thẳng tới đó. Quyết định cuối cùng là ngồi xe buýt.

Đi tới trạm xe buýt, không phải đợi lâu, xe buýt mà hội trưởng nói khi nãy đã tới rồi. Ôn Liễm và Cố Tiện Khê lên xe, bởi vì xe này bắt đầu xuất phát từ trường học các nàng nên trên xe không có người nào, khắp nơi đều là chỗ trống. Ôn Liễm lựa chọn chỗ ngồi bên cạnh cửa sau như vậy một nữa dễ xuống xe hơn, cũng sẽ không bị chen chúc. Để Cố Tiện Khê ngồi bên trong, còn bản thân ngồi ở bên ngoài, đặt đồ mình ở dưới chân, ôm túi xách nhỏ của Cố Tiện Khê vào trong ngực.Cố Tiện Khê ngại để Ôn Liễm làm như vậy, muốn tự mình giữ đồ, nhưng vẫn không đấu lại Ôn Liễm. Ôn Liễm mượn cớ là 'Bởi vì em đã đáp ứng bạn cùng phòng của học tỷ phải chiếu cố thật tốt học tỷ a, giữ đồ chỉ là chuyện nhỏ nên cứ giao cho em đi'. Lời này vừa nói ra làm cho Cố Tiện Khê không nói thành lời.

Ôn Liễm sắp xếp đồ đạc xong ngồi tại chỗ hỏi “Học tỷ, chị còn chưa nói cho em biết tại sao các bạn của chị đều sợ chị đi lạc vậy?” Lần nào cũng vậy, chỉ cần là người quen của Cố Tiện Khê biết mình đi dã ngoại chung với nàng đều dặn dò mình phải chiếu cố Cố Tiện Khê thật tốt, muốn mình không cảm thấy kỳ quái cũng khó.

Xe buýt từ từ chạy, cảnh vật ngoài cửa sổ cách cửa kính xẹt qua càng lúc càng nhanh cho đến khi Cố Tiện Khê không kịp nhìn rõ. Máy điều hòa không khí thổi ra, không khí oi bức bị đuổi ra ngoài xe. Nghe Ôn Liễm hỏi, Cố Tiện Khê dời mắt khỏi cửa sổ, xoay đầu lại đáp: “Cũng không có chuyện gì.”

Nhìn chằm chằm đồng hồ trước mặt, từ từ kể lại “Chính là thời điểm lần đầu tiên đi thải phong, chị và đám bạn đi lầm đường. Cũng không biết quay đầu lại, đi thẳng vào sâu trong núi. Cho đến mặt trời cũng sắp xuống núi, vẫn chưa đi đến đích. Chúng ta ngừng lại giữa đường đợi đã lâu cũng không thấy người phía sau đi lên. Ý thức được có chuyện không hay đang muốn quay lại. Lúc này có một tiều phu đốn củi đi qua, hỏi chúng ta đang làm gì, chúng ta nói rằng chúng ta lạc đường. Hắn liền nói muốn dẫn chúng ta về, chị và đám bạn cho hắn là người tốt liền đi theo hắn. Không ngờ hắn lại dẫn chúng ta vào sâu trong núi. Chúng ta nửa tin nửa ngờ đi cách hắn một khoảng, Tân niên trưởng đi cùng chúng ta từ phía sau chạy tới, hỏi chúng ta muốn đi theo người kia đi đến chỗ nào. Chúng ta ngừng lại nói mấy câu với Tân niên trưởng, lúc quay đầu lại người đó liền cho không thấy...”

Một lần trải qua nguy hiểm, Cố Tiện Khê bây giờ nghĩ lại còn cảm thấy sợ. Nếu không có Tân niên trưởng chạy tới, các nàng có thể ngây ngốc đi theo người nọ vào sâu trong núi, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

“Sau chuyện này niên trưởng nói, người kia có thể là dân trong núi muốn gạt chúng ta bán cho mấy tên lưu manh làm vợ hoặc là làm vợ của hắn...”

Ôn Liễm cau mày nghe Cố Tiện Khê kể lại. Mặc dù niên trưởng nói có hơi khoa trương một chút, nhưng cũng không phải là lời nói vô căn cứ. Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Dựa theo học tỷ nói, mình luôn cảm thấy tên tiều phu đó có chút kỳ lạ, đây không phải là một câu chuyện ma kỳ quái mà là một mưu đồ bất chính.

“Về sau, lúc các nàng biết chuyện này, nếu chị lại ra ngoài dã ngoại các nàng sẽ rất lo lắng, tổng sợ chị sẽ gặp phải chuyện như vậy nữa...” Cố Tiện Khê bất đắc dĩ nói. Nàng không tin là sẽ trùng hợp như vậy.

“Cẩn thận vẫn hơn.” Ôn Liễm cẩn thận nói.

“Ừ.” Cố Tiện Khê tán đồng gật đầu một cái. Nàng lại không ngốc, đã bị một lần rồi sao không biết đề phòng chứ.

Kể chuyện xong, Cố Tiện Khê cũng hơi mệt, lấy tay che miệng, nhàn nhạt ngáp một cái.

Ôn Liễm nhìn thấy vậy hỏi “Tối hôm qua học tỷ ngủ không được ngon giấc sao?”

Cố Tiện Khê lắc đầu nói “Không biết tại sao ngồi xe liền buồn ngủ.”

Ôn Liễm đứng ra vỗ vai mình nói “Ngủ đi, em cho học tỷ mượn vai ngủ nè.”

Cố Tiện Khê không phải là một người tùy tiện, nhưng ai kêu ngồi bên cạnh nàng là niên muội mềm mại chứ, nàng rất yên lòng xem em ấy là cái gối, tựa vào vai Ôn Liễm hơi hí mắt ra nói “Trước khi gần tới nơi nhớ kêu chị dậy.”

“Được.”

Một lát sau “Học tỷ?” Ôn Liễm bên tai Cố Tiện Khê kêu mấy tiếng, Cố Tiện Khê không có phản ứng, đại khái là ngủ rồi.

Ôn Liễm rốt cuộc có thể buông lỏng nghỉ một chút, bả vai vừa buông lỏng Cố Tiện Khê dựa vào vai cô có khuynh hướng tuột xuống, cô vội vàng lại thẳng người sợ Cố Tiện Khê sẽ tuột xuống.

Cánh tay vòng qua sau lưng nàng, muốn đở? or ôm? Cố Tiện Khê, lại sợ không cẩn thận sẽ đánh thức Cố Tiện Khê, quấn quít một hồi cuối cùng lẵng lặng thu tay về.

Hơi nghiêng đầu nhìn Cố Tiện Khê ngủ, cô muốn đại khái là nhích lại gần tý là có thể hôn trán học tỷ rồi nhưng lại không dám. Trên xe nhiều người như vậy, nhiều cặp mắt như vậy, nếu như bị người khác thấy động tác của cô không biết sẽ bị nói thành cái gì. Không tự chủ được ôm chặc túi xách trong ngực, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.